Trưởng khoa giáo vụ khách khí tiễn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ phải đẩy củ khoai lang nóng phỏng tay này đi càng sớm càng tốt. Lại tới văn phòng dành cho giáo viên mới, lần này bọn người Đới Húc đã có thể nói là quen cửa quen nẻo, tới nơi, không thấy chủ nhiệm, không biết là vì có việc hay đang dạy học, cô gái tên Tiểu San hôm đó cũng không ở đây, nhưng lúc này vẫn có chàng trai tên Tiểu Du kia cùng các thầy cô khác. Những người chưa gặp bọn họ đều tỏ ra mờ mịt, nhưng Tiểu Du vừa thấy liền lập tức hiểu ý, chủ động mở miệng tiếp đón. "Anh chị từng tới rồi đúng không? Đừng có nói với tôi người kia thật sự là Bào Hồng Quang đấy!" Thấy bọn họ tới đây lần hai, Tiểu Du đã không còn quá nhiều băn khoăn như lúc đầu, ngược lại là dáng vẻ tò mò. Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, lần này không phải nghi ngờ, chúng tôi đã xác định người chết là giáo viên tiếng Anh mới Bào Hồng Quang, lần này chúng tôi chính thức tới điều tra." "Chết rồi sao? Sao lại chết?" Vốn dĩ câu nói của Tiểu Du có chút tính chất trêu ghẹo, nhưng vừa nghe Đới Húc xác nhận, cậu ta lập tức truy hỏi, tuy rằng không thể coi là vui sướng khi người gặp họa, nhưng từ bộ dáng có thể nhìn ra, ngày thường cậu ta và Bào Hồng Quang hẳn không hòa hợp. "Việc này sao..." Đới Húc gãi đầu, tỏ vẻ khó xử, "Không tiện nói, rất dọa người, tốt nhất là đừng dọa thầy." "Không sao, anh thử nói xem, lá gan của tôi trước nay đều lớn." Tiểu Du chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục. Đới Húc do dự, nói: "Bình thường tôi sẽ không trả lời vấn đề này, nếu để lãnh đạo biết nói không chừng sẽ phê bình tôi. Bào Hồng Quang sau khi chết bị người ta phanh thây tách rời." "Cái gì? Phanh thây tách rời?" Tiểu Du lắp bắp kinh hãi, không phải vì quá hoảng sợ, mà là giật mình, bất giác quay đầu nhìn một chàng trai trẻ khác, "A, Tiền Chính Hạo, lúc trước thầy kể với chúng tôi cái gì? Chuyện này mà cũng bị thầy nói trúng, mẹ thầy là phù thủy đấy à?" "Bọn họ nói gì? Tôi nói trúng gì chứ? Hơn nữa đừng có nhắc tới mẹ tôi, cậu trêu chọc người lớn mà không biết xấu hổ hả?" Cái người tên Tiền Chính Hạo kia tựa hồ không vui vì bị Tiểu Du trêu chọc, nhưng hắn không phát tiết, vẫn nửa đùa nửa thật đáp lại. Từ lúc Đới Húc tiến vào, Tiểu Du đã nhiệt tình tiếp đón, thanh âm của hai người họ không quá lớn, vả lại bàn làm việc của Tiền Chính Hạo nằm góc trong của văn phòng, cho nên không thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ. Tiểu Du lập tức giới thiệu: "Đây là cảnh sát của Cục Công An, lần trước lúc họ tới xác nhận chân dung thầy đang có tiết, vì thế mới không biết, hơn nữa sắp tới cuối kỳ, ai nấy đều bận cho nên mọi người mới không nói với thầy. Không phải gần đây Bào Hồng Quang không đi làm sao? Thầy ấy xảy ra chuyện, chết rồi, sau khi chết còn bị người ta phanh thây! Chậc chậc, giấc mơ của thầy có được tính là thành sự thật không nhỉ?" Cách nói chuyện của Tiểu Du vẫn mang kiểu châm chọc, nhưng lời vừa thốt ra, mấy người khác trong phòng đều cười cười, có lẽ vì Bào Hồng Quang mất tích nhiều ngày, kết quả lành ít dữ nhiều mọi người đều đã có chuẩn bị tâm lý, vì thế không ai vì chuyện Bào Hồng Quang bị giết mà lộ phản ứng khiếp sợ, ngay cả việc "Giấc mơ biến thành sự thật" mà Tiểu Du trêu chọc Tiền Chính Hạo, mọi người tựa hồ đều cảm thấy không phải vấn đề gì to tát, chỉ cười cho qua. Tất cả đều không hề cảm thấy có gì bất ổn nhưng điều đó không có nghĩa là người bị trêu chọc Tiền Chính Hạo cũng nghĩ như vậy, tuy sớm đã quen với cái cách vui đùa của Tiểu Du, nhưng vừa nghe những lời này, hắn liền nhíu mày, trừng mắt nhìn Tiểu Du một cái: "Thầy đừng nói hươu nói vượn, cái gì là giấc mơ biến thành sự thật, thầy nói như vậy là muốn để người ta nghĩ gì tôi? Tôi đã nói gì hả?" "Cái thầy này, chỉ là đùa chút thôi, thầy gấp cái gì?" Tiểu Du bị Tiền Chính Hạo phản bác, sắc mặt liền lộ vẻ khó coi, "Hơn nữa dám làm dám chịu, bản thân từng nói gì chẳng lẽ thầy không có can đảm thừa nhận sao?" "Ngày thường nói chuyện không nặng không nhẹ, mọi người đều là đồng nghiệp, cùng làm việc trong một văn phòng, con người tôi trước nay rộng lượng, cái gì cũng không so đo, nhưng thời điểm này tôi không thể để thầy tùy tiện nói bậy. Cảnh sát đang ở đây điều tra chuyện của Bào Hồng Quang, một người đã chết, thầy còn ở đây nói tôi giấc mơ biến thành sự thật? Không bằng thầy kêu bọn họ trực tiếp giải tôi đi thì hơn!" Tiền Chính Hạo đương nhiên không chịu thua kém, âm điệu đề cao rất nhiều. "Sao vậy sao vậy? Ở ngoài hành lang đã nghe tiếng ồn ào của mấy thầy!" Đúng lúc này, một người đàn ông trên dưới 30, không cao không lùn, làn da trắng nõn đi vào, vừa vào văn phòng liền xua tay với Tiểu Du và Tiền Chính Hạo, "Mấy thầy nhỏ tiếng một chút, hiệu trưởng đang ở trên lầu, nếu để thầy ấy nghe mấy thầy cãi nhau ở đây, mấy thầy chắc chắn sẽ bị phê bình! Ban ngày ban mặt, học sinh tới lui cũng có thể nghe thấy, hai thầy vui vẻ ồn ào như vậy, không nghĩ tới học sinh ở sau lưng sẽ nghị luận thế nào sao?" "Không phải, thầy không biết đâu, Tiền Chính Hạo này..." Tiểu Du cảm thấy ủy khuất, muốn giari thích cho mình. Người nọ cắt ngang: "Được rồi được rồi, mặc kệ thầy ấy có phải hai không, mỗi người ít đi một câu không phải là được hay sao? Có chuyện gì thì tự mà giải quyết, không đáng ở đây ồn ào." "Anh Trương, anh nghe em nói, em không có ồn ào, em đây tâm bình khí hòa nhờ anh phân xử. Bào Hồng Quang của khoa anh không phải cũng quen sao? Thầy ấy nhiều ngày không đi làm, liên lạc không được, sau đó phải báo án, hiện tại cảnh sát tới điều tra nói xác định thầy ấy đã chết, thi thể cũng đã tìm được, nhưng thầy ấy thật sự là bị người ta phanh thây, không phải hôm đại hội công nhân viên chức của trường, Tiền Chính Hạo đã kể..." "Tôi nói gì thì chính là cái đó hả? Nếu tôi nói thầy không thích ăn cơm, chỉ thích ăn phân, vậy thầy cũng ăn phân à? Cái gì là vui đùa hay không vui đùa có phải thầy không biết phân biệt không?" Thấy Tiểu Du còn muốn tiếp tục, Tiền Chính Hạo không khỏi nóng nảy, nói năng trở nên không biết lựa lời. Tiểu Du bị mắng như vậy, gương mặt lập tức đỏ bừng. Mắt thấy bọn họ lại sắp cãi nhau, cái người được gọi là "Anh Trương" kia kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Bào Hồng Quang chết rồi?" "Đúng vậy, không phải vừa rồi em có nói sao, cảnh sát bảo thi thể đã bị tách rời." Tiểu Du bị Tiền Chính Hạo cắt lời, cũng không rảnh cãi lại, trước mắt trả lời câu hỏi kia. "Tách rời? Tàn nhẫn như vậy sao? Haizz..." Anh Trương kia tựa hồ bị dọa sợ, sau đó lại hỏi, "Chuyện này có phải liên quan tới Tiểu Bốc không? Bào Hồng Quang mới vào trường khóa trước, thầy ấy có thể có thâm cừu đại hận với ai? Chỉ là chuyện của Tiểu Bốc đã qua lâu như vậy, theo lẽ thường hẳn sẽ không tới mức này." "Tiểu Bốc? Người đó là ai?" Đới Húc ở cạnh nghe bọn họ nói chuyện của nửa ngày, rốt cuộc cũng xen mồm hỏi. Người đàn ông được Tiểu Du gọi là anh Trương kia vốn không chú ý trong văn phòng có người lạ, nghe Đới Húc hỏi chuyện, hắn hoảng sợ, quay đầu nhìn anh, lại nhìn Phương Viên và Mã Khải ở cạnh. Hôm nay bọn họ mặc thường phục, hắn đương nhiên không nhận ra thân phận, liền mở miệng hỏi: "Mấy người là ai?" "Bọn họ là cảnh sát, là vì chuyện của Đới húc mà tới đây, lúc này là lần thứ hai rồi." Tiểu Du vì câu nói của anh Trương kia mà mới giới thiệu bọn họ, "Cảnh sát Đới, đây là anh Trương bên hành chính tổng hợp của trường chúng tôi, Trương Dương Sóc, ngày thường chúng tôi rất thân, thầy ấy và Bào Hồng Quang cũng có quen biết." "Tôi chỉ tới đây thống kê đồ đạc dự trữ, cũng không có gì quan trọng, tôi không biết có cảnh sát đang ở đây, thầy xem, chuyện đã nháo tới nước này, hai người cũng thật là, có người ngoài sao có thể ồn ào như vậy?" Trương Dương Sóc bất đắc dĩ lắc đầu với Tiểu Du và Tiền Chính Hạo, "Vậy mấy người nói chuyện đi, tôi không ở đây làm phiền nữa, chuyện đồ dự trữ lát nữa mấy thầy cứ tới văn phòng thống kê của chúng tôi." "Không sao, không hề chậm trễ chúng tôi, thuận tiện tôi cũng muốn hỏi thầy một chút, cái người tên Tiểu Bốc thầy vừa nhắc là ai? Hắn cũng là người chỗ các thầy sao? Rốt cuộc có mâu thuẫn gì với Bào Hồng Quang?" Đới Húc sao có thể dễ dàng thả Trương Dương Sóc đi như vậy, anh vội vàng cản hắn, thăm dò. "Không không, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, để tôi cẩn thận nghĩ lại đã! Tiểu Bốc này không phải người chỗ chúng tôi, người ta đã không sớm không còn ở chỗ này, còn vì sao quen biết Bào Hồng Quang sao, anh xem, đầu óc tôi trước giờ luôn lộn xộn, thật ngại quá, nói bậy khiến anh chị thêm phiền phức, thôi, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước, còn phải thống kê các phòng khác, bằng không lát nữa trưởng khoa lại tới tìm tôi!" Trương Dương Sóc không định tiếp tục nói chuyện với Đới Húc, xua tay, vỗ vỗ xấp tài liệu ôm trong người, vẻ mặt xin lỗi mà gật dầu với anh, quay đầu rời đi. Thời điểm Trương Dương Sóc tới, văn phòng ồn ào tới hỗn loạn, hiện tại hắn vừa đi, nơi này liền trở nên im ắng, một người chủ động mở miệng cũng không có, bầu không khí thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Tiền Chính Hạo ngồi ở bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, nghiêm túc cau mày giống như sốt ruột muốn tìm gì đó, lại giống như vĩnh viễn cũng không thể tìm ra nhưng vẫn cố chấp. Tiểu Du vừa rồi còn tích cực nói chuyện, hiện tại đã ngồi xuống cúi đầu nghịch di động. Từ dáng vẻ thoải thác của Trương Dương Sóc khiến bọn họ ý thức được, tại thời điểm cung cấp manh mối cho cảnh sát, bọn họ rất có khả năng sẽ tự chuốc lấy phiền toái, vì vậy dứt khoát trầm mặc. Đới Húc nhìn quanh một vòng, đợi qua chốc lát, phát hiện bọn họ đang bị bỏ rơi, lúc này mới hắng giọng nói: "Các vị, dừng công việc trong tay lại, tôi có vài câu muốn nói."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]