Rất nhanh Đới Húc cũng đã mua đồ ăn về, vóc người anh cao lớn, lượng cơm đương nhiên sẽ nhiều, đồ ăn và đồ uống mua về nhiều hơn hẳn người khác. Anh trở lại bên bàn, ngồi xuống. 
Lâm Phi Ca và Mã Khải vẫn luôn kéo đề tài rời khỏi vụ án, phỏng chừng là sợ một khi không cẩn thận nhắc tới án tử, trong đầu lại hiện ra cảnh đào bới thi thể đáng sợ kia. 
Phương Viên không nói chuyện với họ, mùi đồ ăn bay lên chui và lỗi mũi, dạ dày ục ục kêu lên, cũng may trong quán có mở nhạc, lúc này mới không có ai phát hiện. Cô vội vàng uống mấy ngụm cà phê, hi vọng có thể an ủi dạ dày một chút, nhưng vừa uống cà phê xong, cô lại cảm thấy trong bụng càng khó chịu. 
Phải cố nhịn, nếu bỏ dở giữa chừng thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu hết một giờ. Phương Viên thầm cổ vũ chính mình, chèn ép bản thân. Mã Khải có thể là người đầu tiên, nhưng cậu ta tuyệt đối không phải người cuối cùng, càng không phải cái người khắc nghiệt nhất kia. Cô vẫn còn nhớ thời điểm biết tin ba tái hôn, lần đầu tới nhà mới của ông ấy, vợ mới của ba, cái người có thể coi là mẹ kế của cô, còn cả con gái của bà ta, ánh mắt của bọn thật sự rất giống cái nhìn mấy con động vật chạy nhảy trong sở thú. 
"Có thể nhìn ra đồ ăn nhà hai người rất ngon, con gái anh không giống anh, là giống mẹ sao?" Người phụ nữ kia cười hì hì dùng khuỷu tay chạm vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/444984/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.