Cứ như vậy, việc trả hoa hết cách.
Phương Viên đành buông di động xuống, phiền não nhìn bó hoa kia, sau đó lấy tờ giấy trắng trong ngăn kéo ra viết mấy chữ, ý là hoa và thú bông là vật vô chủ, ai thích lấy thì lấy, sau đó bỏ vào hộp, cầm ra khỏi văn phòng, đặt ở cửa sổ gần trung tâm hành lang. Nhân lúc giờ nghỉ trưa hành lang khá an tĩnh, cô đặt đồ ở đó xong liền vội chạy về, sợ bị người khác nhìn thấy sẽ bị bàn tán hoặc trêu chọc.
"Tôi thấy chàng trai kia không diễn kịch đâu." Đường Hoằng Nghiệp đang định ra ngoài ăn cơm, thấy cô quay lại liền chọc cô, "Nếu người ta để lại ấn tượng tốt, em ít nhất đã giữ một con thú bông lại, con gái mà có ai không thích mấy thứ đáng yêu đó, còn em thì hoa không cần, thú bông cũng không cần, thái độ kiên quyết đấy!"
Phương Viên cười cười, quay về vị trí tiếp tục ăn cơm của mình. Buổi chiều Đường Hoằng Nghiệp còn có việc, thời gian nghỉ trưa cũng hạn hẹp, vì thế không ở lại lâu, cũng vội ra ngoài ăn cơm, lúc này trong văn phòng chỉ còn Đới Húc và Phương Viên. Đới Húc ăn xong rồi, bảo Phương Viên cứ từ từ ăn, anh qua bên pháp y hỏi thăm xem đã có kết quả giám định nguyên nhân tử vong của nạn nhân chưa.
Phương Viên gật đầu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, chờ Đới Húc rời khỏi văn phòng, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Khi nãy cô thật sự xấu hổ muốn chết, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/2322004/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.