"Chuyện đó à?" Nhiêu Hải theo bản năng sờ đầu, "Xui xẻo thôi, cũng không biết tên nào vô văn hóa ở trên lầu ném đồ bậy đúng trúng em. Anh nói xem nếu trầy da đổ máu, em có thể nhân cơ hội này xin nghỉ hai ngày đúng không? Nhưng hay rồi, cái đầu của em cứng quá, nếu cứ thế đi xin phép cô Đặng, cô Đặng chắc chắn lại gõ đầu em một cái."
Nói rồi, cậu bé còn nâng tay chỉ đầu mình, ngoại trừ dáng vẻ tiếc nuối vì không thể xin nghỉ, cậu bé không có phản ứng nào khác, vẫn như cợt nhả như những lần trước, hoàn toàn không căng thẳng như nhóm Triệu Tử Nam.
"Đụng trúng em là người gỗ đúng không?" Đới Húc ngồi xổm bên bàn, hạ giọng hỏi, anh vừa hỏi vừa quan sát Nhiêu Hải, cười ha ha như nói chuyện phiếm, "Em không sợ à?"
"Em sợ gì?" Nhiêu Hải kinh ngạc nhìn Đới Húc, ngay sau đó nhận ra anh đang hỏi gì, bật cười thành tiếng: "Sợ bị nguyền rủa đúng không? Đó là đồ ai đó bịa ra, em tại sao phải sợ? Chỉ là người gỗ thôi, đâu phải con chuột lớn, nó có thể cầm dao xông vào nhà em đánh em à? Nếu thứ đó thần kỳ như vậy, em đã giữ nó, bắt nó làm bài tập làm bài thi thay em."
"Nghĩa là em hoàn toàn không tin, càng không sợ đúng không? Vậy tại sao em lại ném nó cho Triệu Tử Nam?" Phương Viên nhíu mày. Cô cảm thấy Nhiêu Hải không giống ra vẻ bình tĩnh, cậu bé hình như thật sự không tin vào chuyện nguyền rủa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/2321923/quyen-4-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.