Ở văn phòng chờ họ là hai nữ sinh còn sợ hãi, một người trước đây cùng nhóm Nhiêu Hải và Trương Siêu tới, người còn lại thì đây là lần đầu gặp.
"A, là em sao..." Vừa thấy người quen, Đới Húc theo phản xạ gọi, nhưng gọi xong anh lại nghẹn nửa ngày, không gọi được tên đối phương.
Phương Viên ở cạnh thiếu chút bật cười thành tiếng, thật ra không phải bản thân chuyện này quá buồn cười, mà là cô bỗng nhớ ra một điều đặc biệt của Đới Húc, anh rất dễ ghi nhớ gương mặt của một người, nhưng nếu chỉ là người qua đường, không phải nghi phạm, không phải người bị hại, không phải nhân chứng quan trọng, anh căn bản không để tâm nhớ tên đối phương, đừng nói đây chỉ là nữ sinh chỉ gặp một lần, ngay cả khi cô còn thực tập, dăm ba bữa đầu anh cứ gọi Lâm Phi Ca và Mã Khải là "bạn học nữ kia" và "bạn học nam kia", mãi đến sau này Lâm Phi Ca kháng nghị liên tục, anh mới nhớ tên cô ấy, chỉ là khi không lại sửa tên người ta thành "Lâm Bạch Cáp (*)", vì chuyện này, Lâm Phi Ca còn dậm chân một thời gian, oán giận tại sao đồ đệ "ruột" như mình Đới Húc không nhớ tên, ngược lại thực tập sinh được gửi nhờ như Phương Viên anh lại nhớ tên, thậm chí còn gọi quen miệng.
(*) bạch cáp (白鸽): bồ câu trắng
Đương nhiên, chuyện này tới giờ với Phương Viên mà nói không còn là mê cung không có lời giải nữa. Tại sao Đới Húc lại nhớ tên Phương Viên rõ như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/2321921/quyen-4-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.