Giản Ninh như một kẻ điên ra sức ấn Nhan Hoan vào trong xe, “Đi mau, chạy nhanh đi.”
“Làm gì vậy? Tớ còn phải thi đấu.”
“Quá nguy hiểm, đừng thi nữa, chuyện tiền nong, không còn thiếu nhiều đâu, chưa kịp nói cho cậu biết.”
“Không được, đã giao hẹn không thể thay đổi.”
“Giao hẹn chó chết gì chứ.”
“Giao hẹn đua xe.”
“Đua xe cái gì, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?” Khóe mắtngấn lệ, Giản Ninh nói: “Nếu gặp chuyện gì, cả đời này tớ sẽ cắn rứtlương tâm.”
“Cậu đang nguyền rủa tớ xảy ra chuyện đấy à? Tớ không phải là trẻ con không biết chừng mực, đưa ra quyết định như vậy là đã suy tính kỹ càng, yên tâm không sao cả. Huồng hồ…” Đuôi lông mày Nhan Hoan hơi nhếch lên, qua kính chiếu hậu trông thấy ở đằng xa Tiêu Trạch đang nhìn cô chămchú, đè thấp giọng nói: “Đây không phải là lần đầu tiên tớ đua xe.”
Hai người vẫn đang giằng co, Đường Kiệt mất kiên nhẫn lầu bầu, “Lằng nhà lằng nhằng, hai cái cô này làm gì vậy.”
Dạ Sâm không sốt ruột, con mắt híp lại một nửa nhìn chiếc GTR màu đen, rít thuốc lá.
Nhan Hoan đẩy Giản Ninh ra, xuống xe, cặp mắt đang mãnh liệt nhìn côchăm chú chợt thu hồi lại theo phản xạ có điều kiện, chạm vào ánh mắtLãnh Ngự Thần, kéo dài một giây, lại rất tự nhiên thu về.
Dạ Sâm đi đến bên cạnh, mở cửa xe, nói: “Người đẹp, thêm một chút kích thích được chứ?”
“…” Nhan Hoan nhướng mày nhìn hắn.
“Cô biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-duoi/2373589/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.