Lãnh Ngự Thần đẩy cửa nhà, trông thấy Từ Giai Oánh đang ngồi thẳnglưng trên ghế sô-pha, tư thế và ánh mắt kia rõ ràng là đang chờ để giáohuấn anh.
Từ Giai Oánh thấy vành mắt anh hơi đỏ, hừ lạnh: “Đi xã giao về sao?”
“Vâng.” Lãnh Ngự Thần thay giày, đáp qua loa một tiếng. Thực ra anhchẳng hề đi xã giao, mà là một mình uống rượu giải sầu, chưa nói vìchuyện của Nhan Hoan mà anh bị Lãnh Thế Hùng chửi mắng chẳng còn mặtmũi, ngay cả việc mấy ngày liên tiếp Lãnh Thị bị công kích cũng đổ hếttội lên đầu anh, trong cơn giận dữ, Lãnh Thế Hùng đã buông lời nói muốnđuổi anh khỏi Lãnh Thị. Anh sầu não không phải vì sẽ bị đuổi khỏi LãnhThị, anh không quan tâm đến miếng thịt cỏn con đó, anh chỉ quan tâm đếnNhan Hoan.
“Mẹ đã đi gặp con ranh đó.” Một câu của Từ Giai Oánh khiến trong mắtLãnh Ngự Thần lóe lên tia sáng sắc lạnh. “Tiểu Mạn đã kể với mẹ mọichuyện rồi, cũng kể cả chuyện anh thích nó. Trước kia anh không yêuđương, không kết giao bạn gái, mẹ tưởng anh lấy sự nghiệp làm trọng,không để tâm đến chuyện nam nữ nên đã làm ầm một trận, hóa ra là vì conranh thối tha đó, không thể nào tin được anh lại có thể làm ra chuyệnnày. Lãnh Ngự Thần, anh giỏi lắm.”
Quăng chìa khóa xe lên mặt bàn, ngữ khí Lãnh Ngự Thần lạnh đi, anhphản bác: “Con không giết người cũng chẳng đốt nhà, chỉ là thích mộtngười, tại sao không thể.”
Thái độ của anh khiến Từ Giai Oánh phát hỏa, bà ta quát lớn: “Anh còn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-duoi/2373534/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.