*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor & Beta: Mai_kari
Tuy rằng Hạ Kiệt chủ trương máy tính hàng đầu, internet vô địch, thế nhưng y cũng rất thích xem TV.
Có hai tiết mục mà y tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Một chính là Mấy trận bóng đá. Y chính là một fan cuồng hâm mộ đội tuyển Anh, mấy trận của MU chẳng bỏ qua trận nào. Ngay khi Rooney tựa như con ngựa hoang thoát cương chạy quét ngang sân đá từ góc phải vào lưới, thì ở một chung cư rộng 100km lúc 2h sáng hừng đông có một tên trình diễn “King Kong”. (Ý là gào thét điên cuồng)
Thầy Quý là một người có thời gian Làm việc và nghỉ ngơi bình thường, mới đầu tối đã bị người quấy nhiễu tình dục, xương sống thắt lưng lưng đau thật khó lắm mới ngủ say được. Đến hừng đông chịu không nổi giày vò như vậy. Nhưng hắn có tính nhẫn nại tốt, nhiều lắm mơ mơ màng màng đứng lên, mang ánh mắt cùng cái bản mặt u oán ngồi xuống ngay cạnh y cùng y xem TV. Không tới 3 phút, Hạ Kiệt liền ngồi không yên, cười làm lành ôm lấy hắn đỡ hắn nằm lại trên giường, động tác mềm nhẹ hôn lên mặt cùng hai mắt hắn. Dỗ hắn tiếp tục ngủ say xong mới rón ra rón rén ôm gối đầu chạy tới phòng khách xem TV.
Thầy Quý là một người có thời gian biểu sinh hoạt cực kỳ bình thường. Thế nhưng mới đầu tối đã bị người ta quấy nhiễu tình dục, xương sống thắt lưng cùng mông đều đau, khó lắm mới ngủ say được. Tới hừng đông thì bị tiếng hét của y giày vò tới chịu không nổi. Thế nhưng hắn là một người có tính nhẫn nại tốt, có mấy lần mơ màng ngồi dậy, mang ánh mắt cùng bộ mặt u oán ngồi xuống bên cạnh y cùng y xem TV. Không tới ba phút, Hạ Kiệt liền ngồi không yên, cười làm lành ôm lấy hắn đỡ hắn nằm lại trên giường, động tác mềm nhẹ hôn lên mặt cùng hai mắt hắn. Sau khi dỗ cho hắn ngủ say xong mới rón ra rón rén ôm gối đầu chạy tới phòng khách tiếp tục xem TV.
Trận Champions League 2005 kéo dài suốt 1 tháng, cũng chính là suốt một tháng hết giờ làm liền rú trong nhà xem bóng đá.
Buổi tối tan tầm, y cơm cũng chẳng thèm ăn ngồi ở sofa bắt đầu xem bóng đá. Chết tiệt thiệt, sao quảng cáo cứ hết cái này tới cái khác vậy, nhanh chóng thi đấu đi.
“Hạ Kiệt, tối nay muốn ăn gì, sườn heo kho tàu được không?”
“Dạ dạ.” Hai đứa nhỏ đang làm bài tập lập tức kêu to.
“Trong nhà hết xì dầu rồi, Hạ Kiệt, em đi mua xì dầu đi.”
Hạ Kiệt nhìn nhìn quảng cáo không ngừng trong TV, lưu luyến, quay đầu lại nhìn Hạ Đống, lặng lẽ nói: “Nhóc con, đi mua một chai về đi.”
“Không được, bài toán nhẩm con còn làm chưa xong.”
Hạ Kiệt cắn răng, kín đáo đưa cho nhóc tờ 10 đồng nói. “Đi mua đi, tiền thừa cho con hết.”
Hạ Đống cười gàn dở, kêu to với Quý Thụ Thành: “Cha ơi, A Kiệt dùng tiền mua chuộc con này.”
Quý Thụ Thành liếc mắt nhìn người ba không tốt kia, sau đó đi rửa tay nói. “Để tự anh đi mua vậy.”
Nghe cái này, Hạ Kiệt lập tức nhảy dựng lên, không nói hai lời chạy ra cửa, còn nhanh hơn cả thỏ. 5 phút sau, y thở hồng hộc xách một cái bình chạy ào trong nhà, vừa nhìn TV, thấy mặt cỏ màu xanh lục vừa xuất hiện, y liền thở phào một hơi, đặt cái chai lên bàn trong bếp, rồi uống một ngụm nước lọc, sau đó chạy lại sofa tiếp tục thảnh thơi xem TV.
Trận đấu vừa qua 10 phút, đội Trung Quốc liền bị Manchester United đè áp, trong vòng 7 phút sau đã làm thủng lưới.
“Mẹ ôi, đá có chút khí chất đi chứ!” Vừa dứt lời, màn hình TV bị người chặn lại, Quý Thụ Thành cầm cái chai thủy tinh mà y mua về nói. “Em bao nhiêu tuổi rồi hả, em đọc thử chữ trên chai là gì?”
“Hả?” Hạ Kiệt tập trung nhìn vào, thấy trên chai hiện rõ 4 chữ lớn “Giấm chua Thiệu Hưng”, liền thấp giọng chửi bới. “Tên bán hàng kia thật chẳng có đạo đức mà. Rõ ràng em đã nói nó bán chai xì dầu, sao lại đưa cho em bình dấm chua, cái này, cái này … dấm chua cũng được mà. Tiểu Diệp thích sườn heo đường dấm, tối nay làm món sườn heo đường dấm là được.”
Tiểu Diệp hảo ý nhắc nhở y: “Hạ papa, tháng này, papa mua tới 3 bình dấm chua rồi đó.”
Quý Thụ Thành cũng không nói gì thêm, lười nói nhiều với y.
Tối đó, cơm của Hạ Kiệt vị đặc biệt chua, dường như đem toàn bộ dấm trong chai đổ vào chén cơm của y vậy.
Ngoại trừ mấy trận đá bóng lúc nửa đêm ra, Hạ Kiệt cũng rất thích xem phim điện ảnh. Trước các trận đá bóng đá, y thích nhất là sau khi cùng thầy Quý ôn tồn chút chuyện, thì xem một bộ phim ngắn. Tối hôm đó, sau khi anh cày bừa em cày bừa xong xuôi hết, thì y mở TV, đang chiếu chính là bộ phim Deep Rising. (1)
Phim dạng này thuộc loại mà y thích. Phim kinh dị Mỹ không có BT giống kiểu phim Nhật Bản, hiệu ứng tốt, khung cảnh rộng, nhất là mấy súng ống đạn dùng công nghệ cao ở trong một du thuyền xa hoa khiến cho bộ phim càng thêm hấp dẫn, khiến người ta xem mê say.
Thầy Quý đang mơ mơ màng màng đi WC, vừa liếc mắt liền thấy một ông da đen cầm một cái búa nâng cao giơ xuống. Trong phòng đang tối, không khỏi bị hình ảnh đó kích thích khiến rút lui ba bước, hắn hít sâu một hơi nói: “Nên coi trong phòng đi, nếu tụi nhỏ chạy ra thì sẽ hù chết tụi nhỏ mất.”
“Không sao không sao, tụi nhỏ sớm ngủ rồi, không phải mai anh phải dậy sớm sao, em coi ở đây là được, mở tiếng nhỏ chút.”
Quý Thụ Thành tiếp tục đi ngủ, bộ phim càng lúc càng thêm gây cấn. Bạch tuộc vươn sâu vào trong các góc của du thuyền, bọn người xấu lần lượt bị giết, ngay trung tâm du thuyền, bạch tuộc hiện ra nguyên hình.
Tiểu Diệp đang cúi đầu đi tiểu, bỗng nhiên thấy trên màn hình TV khắp nơi trên đất toàn là xương trắng.
“A!!!!!!!!!!!!!!!”
Nửa đêm kinh hồn.
Hạ Kiệt bị dọa tới giật cả mình, sau đó quay đầu thấy Tiểu Diệp một đường chạy ào vào trong phòng ngủ. Quý Thụ Thành nghe tiếng hét, mở cửa ra, ngay cả nút buộc áo ngủ cũng không cài. Con trai nhào vào lòng cha mình, cả người run rẩy.
“Đã kêu em đừng coi ở phòng khách mà, dọa tới tụi nhỏ rồi kìa.”
Hạ Kiệt mồ hôi lạnh: “Sao em biết bé lại tỉnh giấc chứ. Tiểu Diệp ngoan, trong TV toàn là giả hết đó.” Sờ sờ lưng Tiểu Diệp, lại thấy cả thân bé bị dọa tới mồ hôi chảy ướt, nhưng sao mông cũng ướt là thế nào?
Quý Thụ Thành cũng thấy kỳ: “Không phải là nước tiểu đó chứ, con cũng đã học lớp 2 rồi mà, sao lại tè ra quần thế này?” Thanh âm nghiêm túc khiến Tiểu Diệp không dám ngẩng đầu, vẻ mặt đỏ bừng.
“Anh đừng mắng con nữa, trách em đi, là con nó bị dọa.” Hạ Kiệt nhanh chóng đi lấy quần sạch thay cho bé.
Tắt TV, mở đèn cả phòng, Tiểu Diệp chết sống vẫn không chịu rời cha mình. Quý Thụ Thành bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng con ngủ. Hạ Kiệt xem xong phim liền ở sofa phòng khách mà qua cả buổi tối.
Ai kêu mình coi phim không cẩn thận chứ, đáng đời.
Nhưng không ngờ, sự kinh hồn của Tiểu Diệp lại kéo dài hơn y tưởng. Một tuần tiếp theo, bầu trời vừa tối thì bé lại dính sát cha mình, quyết không chịu ở trong phòng một mình, khi ngủ cũng phải ngủ cùng cha. Thấy hắn kiên định chiếm lấy cái giường lớn biến nó thành không gian ngọt ngào của hai cha con, Hạ Kiệt đành phải rời khỏi phòng ngủ, tự giác tới sofa phòng khách quấn chăn ngủ. Điều kỳ quái nhất chính là, Tiểu Diệp bị cái bóng của Hạ Kiệt phản chiếu trong phòng tắm khiến cho bé sợ chết khiếp, lại tè ra quần, khiến cho Quý Thụ Thành vừa đánh vừa mắng.
Hạ Kiệt thấy phiền muộn nha, bị thằng con phá nát hạnh phúc suốt cả một tuần lễ. Khổ não nhất, chính là Tiểu Diệp dường như có bóng ma tâm lý với y, gần đây hay trốn y. Thật thương tâm mà!
Buổi chiều tan học, Quý Thụ Thành theo thường lệ về nhà nấu cơm. Tiểu Diệp phụ trách đem mấy túi rác trong nhà xuống lầu bỏ. Thời gian trôi qua, sắc trời dần tối, bé run rẩy dọc theo vách tường đi tới bãi đổ rác. Bỗng nhiên trong bụi cỏ truyền đến tiếng động nhỏ, bé run rẩy, sau đó nhón nhón hai bước chân đi tới, liền hoảng hốt thấy được một bàn tay tuyết trắng vươn ra từ trong bụi cỏ.
“Oa!!!!!!!”
Bé quăng luôn cả túi rác, liêu mạng chạy về nhà, vừa vặn Hạ Kiệt vừa ngừng xe về nhà, ôm lấy bé đang chạy tới trước mặt.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trong bụi cỏ, có, có quỷ.”
“Nhóc con ngốc, trên đời này không có quỷ.”
“Có có mà, trong bụi cỏ có một bàn tay vươn ra đó.”
Hạ Kiệt không tin, không để ý tới bé đang phản đối mà đi xem. Đâu phải là tay, là một cái túi plastic đọng trên một cành cây. Tiểu Diệp còn nói trong bụi cỏ có thanh âm, Hạ Kiệt bới tìm, thì thấy một con mèo hoang lủi qua chân của bọn họ.
“Nhóc con ngốc, cho nên đã nói con là nghi thần nghi quỷ, vốn chẳng có gì hết mà.” Hạ Kiệt nhéo mũi bé. “Con đã học lớp 2 rồi, không được sợ mấy thứ thế này, phải đàn ông 1 chút chứ.”
Tiểu Diệp quyết tâm gật đầu.
Đến lúc ngủ, Quý Thụ Thành thấy kỳ lạ, cả tối Tiểu Diệp không có dính sát hắn nữa, sau khi tắm xong cũng không chạy vào phòng ngủ chính đòi ngủ cùng nữa.
“Em nói gì với con nó vậy? Sao nó hết sợ rồi.”
Hạ Kiệt cười haha, ôm lấy lưng Quý Thụ Thành, nhẹ nhàng hôn gáy hắn. Ôi, làn da đã cách xa cả tuần rồi, thực sự nhớ chết được. Y nhanh chóng lột sạch quần áo của hắn, đem cả người hắn đặt dưới thân mình.
KISSKISS, đang chuẩn bị làm vấn đề chính, thì cửa nhẹ nhàng mở ra. Quý Thụ Thành hết hồn đẩy mạnh Hạ Kiệt té lăn xuống sàn, lấy chăn che lại phần dưới thân mình, chỉ thấy Tiểu Diệp đang do dự đứng ở cửa.
“Cha ơi, con vẫn còn sợ, có thể ngủ cùng cha một tối nữa được không?” Bé tội nghiệp nâng lên 1 ngón tay, nói.
Trời ạ, Hạ Kiệt đành phải ôm cái chăn ra ngoài hẹn hò với sofa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]