Edit: Huyết Mạc Hoàng.Hối tiếc có vị như thế nào…từ dạ dày đến trái tim, mỗi chỗ đều như bị xiết chặt lại, bóp nghẹt đến không thở nổi.
Hoặc đây đã không đơn giản chỉ là hối tiếc, mà là một loại sâu sắc hơn…cảm giác đau đớn hơn cả khi biết được chân tướng của Lời tiên đoán năm đó.
Lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
‘Thật sự không thể vãn hồi rồi’ ngồi bên giường trong bệnh thất, ánh mắt của Snape vẫn bình tĩnh như cũ mà nhìn Harry, nghĩ.
Nhưng thế thì sao, y sẽ không thay đổi quyết định của bản thân, dù lòng đau đến chết lặng.
Bởi vì họ không thể trở thành nhược điểm của nhau, huống chi y không thể để Harry ỷ lại vào y, cái Cứu thế chủ cần là sự độc lập, kiên cường, mà không phải ỷ lại.
Trong lòng hạ quyết tâm, Snape đứng lên khỏi ghế.
Sau đó y nghe được một tiếng nói mớ, nhẹ nhàng vang vọng bên trong bệnh thất vắng vẻ.
“Severus.” Đó là thanh âm của Harry, nhưng Harry vẫn chưa tỉnh lại, cậu chỉ trở người một chút rồi lại ngủ.
Snape nắm tay thành quyền, rồi cắn răng, vén áo chùng đen rời khỏi bệnh thất.
Khi cửa bệnh thất đóng lại một lần nữa, Harry ở trên giường mở mắt, trong mắt hoàn toàn không có sự mê mang khi mới tỉnh lại mà là thanh tỉnh, vài tia sáng lóe lên trong đó.
Cậu xiết chặt góc chăn, thấp giọng gọi: “Severus.”
Nhưng lúc này, ngay cả làm người nọ tạm dừng lại cũng không được vì y đã đi rồi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-duoi-co-han-y/2284240/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.