Edit: Huyết Mạc Hoàng.Harry Potter ngủ không yên ổn.
Cảnh trong mơ luôn lộn xộn, trống rỗng và đen tối, không gì có thể bổ khuyết vào bóng tối của cái góc chết tiệt được đào trong lòng cậu, cậu cần một cái gì đó để thêm vào, một ít dục vọng không rõ.
Và cả đau đớn, rất khó để mà cảm giác được rõ ràng.
“Mình hẳn nên tra tấn ông ta.” cậu nghĩ.
Sau đó cậu cảm giác được một sự sung sướng đang trào dâng trong lòng.
Cậu lấy tra tấn làm niềm vui.
Nhưng đây không phải cậu.
Harry đột nhiên mở mắt.
Là Voldemort. Harry lấy tay che vết sẹo sưng đau, sự thật của cảnh trong mơ lặp đi lặp lại khiến người ta buồn nôn.
‘Mình hẳn là đã quen’ Harry tự nói với mình.
Nhưng sao cậu có thể quen được chứ, Harry cảm giác chất lỏng lạnh lẽo và mặn chát đang trào qua khóe mắt.
Sao cậu lại có thể quen như thế? Làm trường sinh linh giá còn sót lại trên thế giới này của Voldemort, người duy nhất có thể nhìn trộm đầu óc của hắn, trong những đêm dài nhìn thấy người mình yêu sâu sắc quỳ rạp trên mặt đất, hôn góc áo chùng của Chúa tể Hắc ám.
Cuộn mình, rên rỉ dưới tia sáng đỏ của Crucio [Toản tâm oan cốt].
Cậu còn có thể vô dụng hơn nữa không? Harry cắn chặt răng, sờ sờ lấy một lọ dược vô mộng từ ngăn tủ đầu giường, đây là dược do Severus đặc biệt nghiên cứu chế tạo cho cậu nên sẽ không gây nghiện. Nhưng với Harry mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-duoi-co-han-y/2284199/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.