“Ân, hai ngày trước ta nhận được tin báo lão nhân kia đang chuẩn bị yến tiệc ở nhà hắn. Khoảng ba ngày sau sẽ mời ngài đến dự.” Xuân Nương vẫn như cũ, xuân tình vạn chủng. “Ngài có đi không?”
“Đương nhiên là có.” Tiêu Nhiễm đáp.
“Vậy có cần đổi địa điểm gặp mặt thành nơi này không?” Xuân Nương hỏi.
“Không cần đâu, tránh để thân phận của ngươi bị bại lộ, chỉ càng thêm nguy hiểm.” Tiêu Nhiễm nói: “Yên tâm, ta và Lôi Vô Nhai sẽ đi cùng nhau.”
“Nếu hắn chỉ muốn gặp một mình ngài thì sao?” Xuân Nương hỏi. “Lôi Bảo Chủ phải lấy thân phận gì đây?”
“Đương nhiên là hảo bằng hữu của ta.” Tiêu Nhiễm nói. “Lôi bảo chủ sẽ không ngại nếu ta lợi dụng mối quan hệ cá nhân của hai ta chứ?”
“Sẽ không.” Lôi Vô Nhai nói. Trong lòng chợt nghĩ, hắn tình nguyện để y lợi dụng càng nhiều càng tốt. Nhưng lại chỉ có thể nói: “An toàn của ngươi là quan trọng nhất.”
“Đa tạ ngươi đã quan tâm.” Tiêu Nhiễm cười nói, ngữ khí hết sức chân thành.
“Ta cũng quan tâm, sao lại không cám ơn ta?” Xuân Nương nheo mắt hỏi.
“Ngươi có nói ra sao?” Tiêu Nhiễm hỏi ngược lại. “Ta không biết thì làm sao mà cám ơn được?”
“Ta.” Xuân Nương khẽ hừ lạnh một tiếng. “Trên đời này còn có chuyện mà Tiêu công tử không biết sao?”
“Ta đương nhiên biết rất nhiều chuyện. Tỷ như, thủ lĩnh của Trát Khắc tộc ở Tây Vực – Triệu Lạc đang tích cực tìm kiếm đào thê của mình suốt sáu năm qua, gần như bặt vô âm tín. Nhưng gần đây, không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-cong-tu/63976/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.