“Làm bằng hữu.” Chung quy là thế nào đây?
Lôi Vô Nhai sau khi nghe thuộc hạ báo lại việc Tiêu Nhiễm đã rời khỏi kinh thành, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Từ sau ngày ở Bách Hoa Lâu, hắn đã không đến tìm Tiêu Nhiễm nữa. Vốn định để cho y có thời gian an tĩnh dưỡng thương. Thật không ngờ y lại dám nhân cơ hội này mà lên đường rời khỏi kinh thành.
Tiêu Nhiễm rõ ràng là đang xem hắn như con rối để chơi đùa mà. Thật là tức không chịu nổi.
“Bảo chủ?” Chủ quản của Lôi Gia Bảo ở kinh thành, Vi Nhất, đang âm thầm quan sát sắc mặt của lão đại, cẩn trọng hỏi.
“Phát tin khẩn cho người ở các địa phương, nói tất cả chú ý, điều tra xem hiện Tiêu Nhiễm rốt cục là đang trốn ở nơi nào!” Không cam lòng việc bị y bỏ rơi, Lôi Vô Nhai cau mày.
“Dạ.” Vi Nhất đáp. Hắn đã từng nghe qua chuyện xấu của Lôi Vô Nhai và Tiêu Nhiễm, trong lòng phỏng đoán, chắc lại là chuyện tình nhân cãi vã gì đó nữa rồi.
“Là thật sao? Hắn nhờ người của Thiên Võng truy tìm tung tích của ngươi?” Tân Dư mở to đôi mắt đẹp, thủy mâu lộ ra tiếu ý.
Tiêu Nhiễm không trả lời, chỉ khẽ thở dài. Hiện giờ y đã ra một quy định mới cho Thiên Võng. Phàm những việc liên quan đến y, tất cả đều phải báo cáo cho y trước, sau đó tùy theo sự an bài mà hành động.
“Lần này vì là đi quá vội vàng, không kịp báo cho hắn biết. Chắc hắn là vì chuyện này mà nổi đoá rồi.” Tiêu Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-cong-tu/63971/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.