“Tình cảm của Nhan công tử và Tiêu Nhiễm tựa hồ rất tốt?” Lam Ngọc cười nói. “Ngươi cứ gọi ta là Tiểu Ngôn, ta cũng có thể gọi ngươi là Tiểu Ngọc nhé, được không?” Nhan Ngôn bày ra vẻ mặt chờ đợi, thập phần đáng yêu. “Đương nhiên là được rồi, Tiểu Ngôn ngươi đúng là một người tốt… Rất có cá tính đó.” Lam Ngọc khen. “Hắc hắc, thân là khách trọ của Tiêu công tử, chuyện đó là đương nhiên.” Nhan Ngôn nhăn nhăn mũi, tay mắt nhanh lẹ cướp lấy miếng cá luộc trên đũa của Tiêu Nhiễm. (cái này là vì anh ý đã dặn Nhiễm ca không được ăn đồ biển) “….” Tiêu Nhiễm thập phần bất đắc dĩ. Lôi Vô Nhai đang vô cùng khó chịu. Hai người này, bọn họ tỏ ra thân mật như thế này làm cho người khác có cảm giác không sao chen vào được. Khiến hắn cảm thấy toàn thân không điểm nào được thoải mái. “Tiểu Ngọc này! Ngươi mới vừa từ Tây Vực về, có thể nói cho ta biết một chút về những sự tình hay tin tức gì thú vị ở đó được không?” Nhan Ngôn vẻ mặt chờ mong. “Được chứ…” Lam Ngọc bắt đầu kể. Bốn người uống uống nói một chút lại cười cười. Nếu không tính đến việc Lôi Vô Nhai cùng Tiêu Nhiễm chẳng nói chẳng rằng thì không khí cũng tạm được xem là hoàn hảo. “Kỳ thật qua tháng ba, ta sẽ lại khởi hành đi về phương Tây nữa rồi.” Lam Ngọc cảm khái nói: “Cho nên mới phải triệt để tận dụng khoảng thời gian này đi ngắm hết toàn bộ cảnh đẹp ở Trung Nguyên.” “Vậy à, không thể không đi sao?” Nhan Ngôn hỏi. “Không thể không đi, ở bên kia ta cũng có những việc không thể không làm.” Lam Ngọc thoáng bất đắc dĩ. “Qua tháng ba, không phải chỉ còn mấy ngày nữa thôi sao?” Tiêu Nhiễm lên tiếng hỏi. “Đúng vậy, cho nên mới đặc biệt muốn cùng ngươi ăn bữa cơm này. Cũng không để ý đến thương tích của ngươi, Tiêu Nhiễm sẽ không chấp nhất ta chứ?” Lam Ngọc rót một chén rượu. “Tại hạ xin bồi tội trước.” “Đâu dám, nhưng Lam huynh làm thế này đổi lại chính là lấy cái mạng nhỏ của ta đó.” Tiêu Nhiễm cũng bưng chén rượu lên. Nhan Ngôn ở một bên giật nhẹ khóe miệng, “Tiêu công tử…” Tiêu Nhiễm quay đầu tỏ vẻ vô tội: “Lam huynh kính rượu sao ta có thể không uống? Tiêu mỗ mạn phép cạn trước!” Nói xong động tác liền nhanh chóng uống cạn một chén. Lôi Vô Nhai lãnh đạm nhìn bọn họ đang kính rượu, bất giác lại bị động tác sống động nhưng không kém phần tao nhã của Tiêu Nhiễm mê hoặc. Hắn dường như chưa từng thấy y làm vậy bao giờ. Vốn bởi vì hắn không hề quan tâm đến y, hay là đúng như lời y đã nói, khi ở Lôi Gia Bảo hắn đã làm Tiêu Nhiễm mệt mỏi? Tiểu nhị đến rót trà, thấy khách nhân chính là Tiêu công tử vang danh khắp kinh thành, liền không khỏi tò mò nhìn y bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Nhất thời có điểm luống cuống tay chân, châm trà một lúc không cẩn thận vẩy cả lên người Tiêu Nhiễm. Hắn vội vàng xin lỗi không ngừng. Tiêu Nhiễm khoát khoát tay, cũng không có trách cứ hắn, lại tự mình trực tiếp xin lỗi Lam Ngọc và Lôi Vô Nhai: “Đừng ngại, ta đi làm sạch y phục một chút, xin lỗi không thể tiếp được, hai người cứ tự nhiên đi.” Làm sạch y phục, chỉ có vậy thì cần gì phải mang Nhan Ngôn theo? Lôi Vô Nhai trong lòng sinh nghi, nhưng cũng không thèm hỏi, chỉ tiếp tục uống rượu. “Lôi Vô Nhai, ngươi còn uống nữa sao?” Đợi sau khi Tiêu Nhiễm bọn họ rời đi, Lam Ngọc mới cất tiếng hỏi hắn: “Từ lúc bắt đầu đến giờ, ngươi đã uống hết ba bình rồi.” “Chỉ mới có bấy nhiêu thôi sao, không việc gì đâu.” Nhớ những lúc cùng thưởng rượu ngắm trăng với Tiêu Nhiễm, một mình hắn cũng uống ít nhất năm bình. Lam Ngọc thấy vậy cũng không thèm để ý nữa, chỉ khẽ lắc đầu cười. Rõ ràng trong lòng không thể buông y ra, nhưng lại cố mạnh mẽ, làm ra vẻ như không cần ai. Hắn đúng là đang tự làm khó mình rồi. Qua một hồi lâu, không thấy Tiêu Nhiễm bọn họ trở về, Lôi Vô Nhai đã có chút nôn nóng. Rốt cuộc hắn nhịn không được, liền ném chén rượu xuống đất, vụt đứng lên. “Ngươi đi đâu vậy?” Lam Ngọc ngẩng đầu hỏi. “Đi tìm Tiêu Nhiễm.” Lôi Vô Nhai trả lời, có chút chóng mặt, chỉ mới ba bình thôi mà, sao hắn lại say được? “Đi tìm y làm gì?” Lam Ngọc không biết nên khóc hay nên cười “Đi tìm y… Thiết lệnh bài của Lôi Gia Bảo ta nhất định phải lấy lại.” Lôi Vô Nhai suy nghĩ một chút bèn đáp. Thiết lệnh chính là đại diện người có quyền hành cao nhất trong Lôi Gia Bảo, hắn từng cho Tiêu Nhiễm, để y tiện ra vào, kèm theo thân phận tượng trưng. Nhưng hiện tại người cũng đã đi, xem ra cũng nên lấy về rồi. “Hảo, ta chờ ngươi trở về.” Lam Ngọc nhìn hắn cười, nói. Lôi Vô Nhai không để ý đến tái độ giễu cợt vô cùng hàm súc trong lời nói của Lam Ngọc, tự mình đi hỏi tiểu nhị gian phòng mà Tiêu Nhiễm đã mượn. Tới trước cửa, gõ cửa mấy lần, mà không thấy ai trả lời, hắn liền không kiên nhẫn, đạp cửa bước vào. Phòng ngoài không có ai, y phục của Tiêu Nhiễm đang mắc trên ghế… Chỉ là làm sạch mà y phải cởi cả áo trong ra sao? Nộ khí không biết từ đâu kéo đến, Lôi Vô Nhai đưa tay giật tung sa trướng, hùng hổ tiến vào phòng trong: “Các ngươi rốt cục đang làm cái gì đó?!”(Anh nghĩ là mần cái gì?) Tiêu Nhiễm cùng Nhan Ngôn kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn cũng kinh ngạc mà nhìn bọn họ. “Ngươi nghĩ rằng bọn ta đang làm cái gì?” Nhan Ngôn buồn cười mà hỏi ngược lại. “Ta tưởng rằng…” Đầu lưỡi của Lôi Vô Nhai chợt co rúm lại, có chút xấu hổ. “Ngươi tưởng rằng bọn ta để mặc ngươi và Lam công tử ngồi ngoài kia, không thể chờ đợi được mà ngay tại thanh thiên bạch nhật liền làm chuyện khiến người ta thẹn thùng sao?” Nhan Ngôn tiếp tục nói, ngữ ý dường như cố tình làm ra vẻ mập mờ không rõ. “Các ngươi…” Tim của Lôi Vô Nhai chợt thắt lại: “Thương thế của ngươi do đâu mà có?” Từ vai trái xuống thắt lưng của Tiêu Nhiễm đều quấn đầy băng vải thật dày, từ trên lưng chạy dài cho đến gần ngực chỉ thấy toàn là vết máu đỏ tươi. “Là lần trước ta sơ ý, kết quả là bị trúng tên, đầu mũi tên có tẩm độc, thế nên đến bây giờ vẫn chưa thể cầm máu hoàn toàn được.” Tiêu Nhiễm thản nhiên trả lời. “Ngươi đến đây làm cái gì?” “Ta… ta đến tìm ngươi đòi lại Thiết lệnh.” Lôi Vô Nhai trả lời, nhìn màu đỏ ấy một lúc hắn chợt thấy thật chói mắt. Hắn bỗng phát giác ra từ hôm gặp lại Tiêu Nhiễm đến giờ khí sắc của y dường như vô cùng nhợt nhạt. Vậy mà hắn lại kiên quyết bắt y mang thân thể hư nhược này đến dự tiệc, chỉ để nói chuyện phiếm. Lôi Vô Nhai lúc này chỉ muốn đập đầu xuống đất, lòng ngập tràn hối hận, nhưng lại không sao mở miệng cho được. “Thiết lệnh sao…” Tiêu Nhiễm chớp mắt mấy cái, lộ ra một tia ray rứt, có chút chột dạ. “Cũng chính là do lần này bị thương, ta may mắn được người cứu. Lúc ấy trên người không mang theo tín vật khác, nên đành đem Thiết lệnh cho ân nhân cứu mạng, lấy thỉnh cầu sau này có thể báo ân…” “Ngươi sao lại có thể làm thế?” Lôi Vô Nhai chớp mắt, có chút phẫn nộ. Chính hắn đã cấp cho y, tuy không phải báu vật quý giá gì, nhưng sao y dám tặng đưa cho người khác. Tuy nhiên, nếu người kia đã cứu y một mạng, chỉ là một cái Thiết lệnh, hắn cũng không nên quá so đo. “Ta cũng hiểu được, rất xin lỗi ngươi. Dù sao chúng ta bây giờ cũng không còn quan hệ gì với nhau.” Tiêu Nhiễm khẽ nói. “Đây là ngọc bội của ta, chờ ta lấy lại Thiết lệnh, sẽ trở về trao đổi với ngươi, được không?” Lôi Vô Nhai nhận lấy miếng ngọc bội đen như mực, sáng long lanh, ôn thuận như nước. “Ai da, Tiêu công tử yêu nhất là chính là nước của miếng ngọc này, sao hôm nay lại cư nhiên giao cho người khác.” Nhan Ngôn lắc đầu, thở dài. “Nói không chừng ngày nào đó hắn tiện tay ném mất, để khỏi gặp lại ngươi. Đỡ phiền phức.” “Sẽ không…” Lôi Vô Nhai đem ngọc nắm chặt ở lòng bàn tay. “Ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt.” Tiêu Nhiễm cười nói: “Ân, hảo.” Lôi Vô Nhai chỉ cảm thấy giống như một người dùng toàn lực đánh một chưởng lên bông vải, không nặng không nhẹ. Có cảm giác như lông vũ bị thổi bay đi, không biết sẽ dừng ở đâu. Thủy mâu nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiễm, cũng không biết là ý gì. Tiêu Nhiễm cũng nhìn hắn, nhưng ánh mắt chỉ thuần túy lộ ra vẻ thản nhiên. “Tốt lắm, Lôi bảo chủ nếu đã tới, cũng giúp đỡ một chút đi.” Nhan Ngôn nói. “Cái gì?” “Thượng dược rồi thay băng cho y.” Nhan Ngôn nói, đã bắt đầu tháo bỏ băng vải cũ. “Không dám phiền ngươi.” Tiêu Nhiễm lại nói. “Lam huynh đang chờ ở bên ngoài, ngươi nên ra đó cùng hắn đi. Nhân tiện thay ta nói tiếng xin lỗi, làm cho hắn chờ lâu như vậy.” “Ta…” Kỳ thật hắn rất muốn lưu lại, nhưng không hiểu sao lại gật đầu. “Hảo, các ngươi cứ từ từ, không cần nóng vội.” “Hảo…” Tiêu Nhiễm cười nói. Trong lòng Lôi Vô Nhai một lần nữa nhói đau. Nhưng là không thể biết được tâm tình của chính mình, liền dùng sức cắn chặt môi mà ra khỏi phòng. Đi tới cửa không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn một cái, đã thấy sa trướng nhẹ bay lên, bên trong truyền ra âm thanh đau lòng của Nhan Ngôn: “Bảo ngươi không nên cử động mạnh lại không nghe. Nhìn xem vết thương của ngươi này, khó khăn lắm mới liền miệng được một chút, giờ lại rách toang ra nữa rồi.” “Không sao, cũng không quá nghiêm trọng mà.” Thanh âm của Tiêu Nhiễm dường như có chút chịu đựng. Y đang rất đau sao? “Ngươi cứ làm như vậy sẽ mê hoặc ta đó. Rốt cục là trong lòng không sao buông được người kia, hay Tiêu công tử đẹp trai của chúng ta thuần túy chỉ là muốn chơi đùa?” Trái tim Lôi Vô Nhai lại giật thót một cái. “Người kia” mà bọn họ nói là chỉ người nào? Là hắn sao? Hay là Lam Ngọc? Câu trả lời của Tiêu Nhiễm là gì? Nhưng thanh âm của Tiêu Nhiễm lại vô cùng lạnh nhạt: “Ngươi biết là ta một khi đã quyết buông tay, thì sẽ không bao giờ tiếp tục theo đuổi người kia nữa.” Trái tim một lần nữa nặng nề buông xuống. Không biết nó vẫn còn hay đã mất, rồi tựa hồ lại thở dài một hơi… Tiêu Nhiễm dường như không có tình cảm với Lam Ngọc. Nhưng nếu lỡ hai người bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt. Vậy hắn phải tính sao bây giờ? Nghĩ tới mà mâu thuẫn, cuối cùng bước ra khỏi phòng. Có lẽ vốn là tiềm thức muốn trốn tránh, nên hắn cảm thấy tốt nhất là nên quay về bên cạnh Lam Ngọc. Lam Ngọc tựa như là ngọn gió xuân ấp áp, còn Tiêu Nhiễm, không biết từ khi nào đã trở thành một đóa hoa mai nở giữa trời đông… Dù muốn cũng không tài nào có được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]