Tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên, nó nằm vật vã trên bàn, mắt còn chưa mở hết, lục tìm cái điện thoại trong túi, không nhìn xem ai gọi, lấy tay lướt qua màn hình. Đang là giờ nghỉ trưa, ai gọi vậy nhỉ? Nó bắt máy, giọng ngái ngủ
-Alo, thần rùa nghe đây!!
Đầu bên kia im lặng vài giây.
-Này, gọi mà sao không nói gì hết vậy, tôi cúp đó nha!!
-Tôi đây!! -Một giọng nói trầm thấp vang lên.
-Tôi nào? Tôi có quen không?
-Người vĩ đại nhất cậu từng gặp!!
-Xin lỗi, hình như cậu lộn số rồi, tôi vừa mới thấy người đó trong gương cách đây vài phút!!
Lại im lặng.
-Này, có gì thì nói lẹ đi, tôi không rảnh!
-Hạ Đông Triều, tôi là Hạ Đông Triều. Người bên kia cũng hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng báo danh tín.
Tại quán cafe Hương Khói, trong một góc khuất cạnh cửa sổ, chỗ này xem như cũng yên tĩnh. Nó ngồi đối diện với một cô cái tóc màu hạt dẻ, mặt bộ đầm trắng bó sát lộ ra những đường cong hoàn hảo trên cơ thể, trên bàn là cái túi xách chanel đắt tiền, chiếc khuyên hình thánh giá đính trên tai trái càng làm nổi bật hơn khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt nó kia, tay còn không ngừng gõ gõ từng nhịp trên bàn. Người này không ai khác chính là cô bạn tương thân tương ái đã mất tích mấy năm nay của nó - Hạ Đông Triều.
Hạ Đông Triều ánh mắt dò xét nhìn người trước mặt, tuy đã nghe White nói sơ qua về việc này, White cũng chắc chắn là nó nhưng cô vẫn phải tự mình kiểm chứng mới được, việc khó tin như thế trước giờ cũng chỉ có trong tiểu thuyết, bây giờ lại xảy ra giữa hiện thực, Hạ Đông Triều nghi ngờ cũng phải!!
-Cậu là Mai Bảo Lam? -Hạ Đông Triều mở đôi môi đỏ mọng hỏi.
-Đúng, đúng, Đông Tà, thật sự là tôi mà!! Nó hớp một hớp ly nước trái cây trước mặt, gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Hạ Đông Triều nhìn nó, đúng là chỉ có Mai Bảo Lam mới gọi cô là Đông Tà, với lại cái giọng điệu khi bắt điện thoại của nó đúng là cái kiểu đặc trưng của Mai Bảo Lam. Hạ Đông Triều tiếp tục nói
-Làm sao để tôi tin cậu là Mai Bảo Lam? Cậu có bằng chứng gì thuyết phục việc cậu là Mai Bảo Lam không?
-Tôi thực sự là Mai Bảo Lam mà!! Nó đau đầu, bằng chứng sao? Nó cố nhớ, năm 10 tuổi tụi nó quen nhau, không được, việc đó thì ai cũng biết, Đông Tà nó sẽ không tin, hay năm 13 tuổi tụi nó lập bang chăng? Cũng không được, việc đó người khác còn biết rõ hơn nữa...
-Tôi sẽ gợi ý cho cậu, nếu trả lời được câu hỏi của tôi, tôi sẽ tin cậu là Mai Bảo Lam, đồng ý chứ? Nhìn nó đang ôm trán cố tìm "bằng chứng", Hạ Đông Triều đưa ra phương pháp.
Mắt nó sáng lên: -Được được!!
-Mai Bảo Lam sợ cái gì nhất?
Cái này thì... tiết lộ không được hay cho lắm!! Nhưng mà nhìn cái ánh mắt của Hạ Đông Triều..., nó cắn răng nói ra, dù gì Đông Tà nó cũng đã biết rồi, nói một lần nữa cũng không có mất mác gì.
-Ma và nhện!!
-Tốt. Câu hỏi tiếp theo: thần tượng?
Xì... cái này mà cũng hỏi, nó thần tượng ai chẳng lẽ nó không biết sao?
-Lúc nhỏ thần tượng Lý Mạc Sầu, lúc lớn thì thần tượng Người Nhện!
-Lý do?
Cái này...cái này... thì hơi... không được hay cho lắm. Lúc nhỏ nó thần tượng Lý Mạc Sầu vì mỗi lần xem Thần Điêu Đại Hiệp chỉ có mỗi Lý Mạc Sầu xuất hiện là có nhạc đệm, với lại có cây phất trần nhìn như ông bụt nên trong mắt nó lúc đó Lý Mạc Sầu thực sự rất lung linh, lại thêm võ công siêu lợi hại, thế là Lý Mạc Sầu trở thành thần tượng của nó, cho đến một ngày sau khi xem xong tập Lý Mạc Sầu trúng độc rồi tự tử chết thì hình ảnh thần tượng trong nó sụp đổ, đúng lúc lại chiếu phim người nhện, thấy anh nhện không những đẹp trai mà còn lợi hại, đu dây không đứt, đặc biệt anh KHÔNG SỢ NHỆN thì mắt lại sáng lên, xem như đã tìm được thần tượng mới (=_="). Giờ nghĩ lại mấy cái lý do đó, nó thấy thật... củ chuối!!
Thấy nó im lặng, Hạ Đông Triều tiếp tục hỏi
-Trong quá khứ có chuyện gì đặc biệt liên quan tới người nhện không?
Nói tới cái này nó lại đau lòng, năm đó xem phim thấy anh nhện bị nhện cắn nên mới trở nên lợi hại thế, nó cũng định bắt chước nhưng mà sợ nhện quá lại không dám, đến một ngày nó bị chó cắn, thế là nơm nớp cả một tuần, ngày nào cũng lo sợ biến thành Người Chó, đến nỗi cơm ăn không vô, ngủ cũng không yên, vì sao ư? Người Chó chắc xấu lắm lại chẳng lợi hại, vậy nên có phim nào nói về Người Chó đâu chứ? Lúc bị Hạ Đông Triều biết được, Hạ Đông Triều ôm bụng cười hết cả 3 ngày, cười đến sái quai hàm, đó thực sự là nỗi xấu hổ lớn nhất đời nó.
Mắt nhìn Hạ Đông Triều trước mặt đang nhìn chăm chăm chờ mình trả lời, nó bất đắc dĩ phải nói ra, nhớ lại lúc đó đúng là nhục quá mà...
Hạ Đông Triều nghe xong thì vừa lòng, chắc chắn đây là nó, hỏi tiếp
-Đã tìm xem có cách nào đổi lại được chưa?
-Nếu có cách tôi đã không ngồi ở đây trong thân thể người khác nói chuyện với cậu!! Nhắc tới nó lại ảo não.
Cả hai người cùng im lặng một lúc. Nó chợt nhớ ra
-Mấy năm nay cậu đi đâu thế hả? Lúc đi cũng không một lời từ biệt là sao?
-Cũng bất đắc dĩ thôi, tôi phải về Ấn Độ để học tiếp quản dần công ty của ngoại bà bà ở bên đó chứ sao? Chỉ là gấp đến cả tôi cũng không lường trước được!!
-Vậy là giờ cậu về đây luôn chứ? Nó nhìn Hạ Đông Triều, nó cũng biết Hạ Đông Triều là con một ở nhà nên quyền thừa kế sau này sẽ là của cô ấy, tiếp quản cả gia sản lớn như thế cũng phải có sự chuẩn bị trước là đương nhiên.
-Chắc vậy!!
-Oa, tốt quá, thế bây giờ cậu đang ở đâu?
-Cũng gần đây thôi, ừm... để xem nào, tôi nhớ là ông quản gia còn nói tôi phải đi học cái trường gì gì đó, ừm... N.M hay N.A gì gì đó!!
-N.W?
-Ừ, chắc vậy, cậu biết sao?
-Vui quá, tôi cũng đang học ở đó nè, à không phải, là Hoàng Y Nhã cũng đang học ở đó!!
-Hoàng Y Nhã?
-Là cái cô tiểu thư tôi đang nhập vào đây này!! -Nó giải thích
-Khi nào cậu chuyển vào?
-Chắc là mai, mấy ngày trước tôi làm bài sát hạch bây giờ chắc cũng có kết quả rồi!! Hạ Đông Triều đưa cốc cafe lên miệng nhấp một ngụm trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]