Màn hình chiếu phim to bự hiện lên hai chữ "Báo oán" cùng với tiếng nhạc rùng rợn, trong rạp xôn xao vài tiếng nói chuyện rồi tắt hẳn. Tất cảmọi người đều tập trung vào bộ phim. Vị trí của nó và Lăng Hạo Thiênhiện giờ là sau lưng cách chỗ của Hạ Đông Triều một hàng ghế. Có thể nói đây được xem là vị trí địa lí thuận lợi cho việc quan sát hai ngườitrước mặt.
Vương Khanh vẫn giữ bình tĩnh nhìn vàomàn hình, cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống cũng không nói gì. Chẳng phải đây là tình cờ sao? Nhớ lại lúc đàn em A nhắc nhở "Cái gì cũngkhông cần thiết, quan trọng nhất là đúng thời điểm", hắn không vội, phải chờ "đúng thời điểm" cái đã. Vương Khanh ghé mắt nhìn trộm người bêncạnh, chiếc đầm màu trắng dài tới gối khi ngồi xuống càng lộ ra đôi chân dài thon gọn, đôi giày cũng trắng nốt càng tôn thêm nước da trắng hồngmịn màng như em bé, hắn cười mỉm, nghĩ thầm, hôm nay nó chẳng khác gìmột thiên sứ cả!! Nhưng đến khi ánh mắt Vương Khanh chuyển đến phần trên của người kia, nụ cười mỉm trên môi hắn cứng ngắc. Thiên thần cái đếchgì, đây là ác quỷ thì đúng hơn!!! Hạ Đông Triều, tại sao cô ta lại ởđây???
Vương Khanh ngay lập tức quay người sang Hạ Đông Triều, tức giận hỏi
-Cô... cô làm gì ở đây thế hả??
Hạ Đông Triều cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Khanh, nhưng mộtgiây sau mặt lại trở về cảm xúc hờ hững quen thuộc. Với đầu óc thiên tài của mình, chỉ dùng vài giây nghĩ lại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truot-vo-chuoi-xuyen-qua-roi/2783151/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.