“Uy...... Từ từ...... Ngươi bình tĩnh một chút......” Bị ném lên giường, thiếu niên liền cuộn tròn người đến nhỏ nhất có thể rồi lui vào góc giường, tận lực kéo giãn khoảng cách với người nào đó đứng ở đầu giường trừng trừng mắt nhìn, bày ra vẻ hổ báo nanh ác hù người. “Ta vừa rồi chỉ là vui đùa một chút thôi, ngươi cần gì phải...... nghiêm túc......như thế”
“Vui đùa một chút?” Đoạn Vô Văn ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe miệng.
“Đúng vậy đúng vậy,” tròng mắt Chung Minh đảo nhanh, không ngừng nhìn trộm sắc mặt của Đoạn Vô Văn, “Nếu có chuyện chúng ta có thể hảo hảo nói nha. Vô Văn, ngươi không phải người nhỏ mọn đúng không?”
“Ngô......” Một tiếng “Vô Văn” kia làm sắc mặt Đoạn giáo chủ dịu đi một chút, hắn đưa tay che miệng giả vờ giả vịt ho khan một tiếng.”Ừm...... Khụ khụ...... Đương nhiên......”
“Vậy tốt quá.” Chung Minh vẻ mặt an tâm cẩn thận xuống giường, cười hì hì nói, “Nếu không còn chuyện gì ta về phòng trước......”
“A Minh,” Đoạn Vô Văn thân thủ dừng lại trên vai Chung Minh, “Đừng đi nhanh như vậy, có một số việc...... ta muốn nói cho ngươi biết.”
“Chuyện gì?” Nhìn thấy vẻ mặt đứng đắn của người nào đó, Chung Minh có chút kinh ngạc hỏi.
“Chính là......” Đoạn Vô Văn cúi đầu ở bên tai Chung Minh nhẹ nhàng nói một câu nói.
“Cái gì?!” Chung Minh thất thanh kinh hô, “Ngươi cùng Bạch Tiếu Phong hắn...... hắn......”
“Chuyện này trong giáo ta cũng chẳng gọi gì là bí mật.” Đoạn Vô Văn chăm chú nhìn Chung Minh, “Để ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truot-chan/2314517/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.