Các vận động viên nước ngoài có hai sự lựa chọn khi tham gia Thế vận hội mùa đông.
Một, chơi thật là high.
Hai, không dao động, chuẩn bị thi đấu thật tốt.
Đương nhiên, cũng có không ít người lấy giá trị trung gian ở giữa hai điều này, mà muốn tránh né cũng không khó, nếu như không muốn tăng động, không ai có thể cưỡng bách bạn tăng động được.
Mà các quốc gia Đông Á như Thôn Thỏ, Nhật Bản thì tương đối bảo thủ, đặc biệt là Thôn Thỏ, vì được quản lý rất nghiêm, cho nên mọi người đều bé ngoan bất kể là quan tâm hay không quan tâm.
Trương Giác tiến vào tòa nhà ký túc xá của đoàn đại biểu Trung Quốc ở làng Thế vận hội mùa đông Sochi, mở ba lô ra, đổ xuống giường, một đống tài liệu ôn tập ào ào rơi xuống.
Kim Tử Tuyên ở cùng phòng với cậu giật giật khóe miệng: "Cậu... Ra ngoài còn mang nhiều bài tập như thế sao?"
Trương Giác ưỡn bụng chứ không ưỡn ngực, mặt lộ vẻ kiêu ngạo: "Tớ chưa bao giờ quên đi thân phận của mình đang là một học sinh cuối cấp."
Bạn cho rằng việc đếm ngược đến khi Olympic đã khiến người ta gấp gáp rồi sao? Như vậy với cái buff này, trên người Trương Giác bị tới hai cái đè lên, màn đếm ngược của lớp 12 mang đến cho cậu sự khẩn trương không thua kém gì Olympic!
Vì vậy khi nhóm phóng viên tiến vào làng Olympic quay chụp, khi các ký giả đứng trước màn ảnh cười nói "Các vận động viên dắt tay nhau đi dạo Sochi" thì Trương Giác đang nhốt mình trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truot-bang-nghe-thuat-cang-thich-hop-de-toi-tham-gia-the-van-hoi/1108838/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.