Mỗi ngày nhiệm vụ của cô là ở cạnh mài mực pha trà, đêm đến thì chỉnh sửa giường chiếu để hắn đi ngủ. Thật là việc nhẹ lương cao còn được ăn ngon.
Mực được dùng là loại mực tàu làm thành từng thanh giống như thanh socola, khi dùng thì thấm nước rồi mài trong nghiên mực. Chữ của vương gia nhà cô rất đẹp, đúng rồi dạo này cô thích cái cụm từ "vương gia nhà cô" lắm.
Trai đẹp tuy không thể ăn cũng không thuộc về mình, nhưng mỗi ngày đều được ngắm coi như cũng đủ thoả mãn cái thú mê trai của cô rồi. Xem ra cô quá may mắn còn gì, đúng là "mê trai thì có đầu thai cũng không hết." Cô đứng bên cạnh nhìn sườn mặt 360° không góc chết của hắn mà tủm tỉm cười.
"Cười gì đó?"
Hắn ngẩng đầu lên vô tình bắt được có kẻ nhìn trộm mình, lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Hú hồn cô đang ngắm trai lại còn bị người ta bắt quả tang, cô trưng ra khuôn mặt nai tơ nhìn hắn.
"Dạ không có gì, Thạch thấy vương gia viết chữ đẹp quá, đây là chữ gì ạ?"
"Ngươi thật không biết chữ?"
Cô cười trừ lắc lắc cái đầu, cô làm sao mà biết được chứ.
"Dạ nhà Thạch nghèo lắm, cho nên không được học ạ."
Cô thầm nhủ ba mẹ tha lỗi cho con, con không phải nói ba mẹ đâu. Nhà cô so ra với bao người chính là của ăn không hết, cho nên cô chưa từng phải lo lắng vì chuyện tiền bạc. Cô muốn làm gì thì làm nấy, muốn học gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481756/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.