Phạm Như Ý đưa mắt nhìn người bên cạnh, vì sao y lại hỏi nàng câu đó, nhưng mà tim nàng bất chợt nhảy dựng lên. Cả bản thân nàng cũng không dám hỏi chính mình câu đó, nàng thật muốn sao, nàng không có câu trả lời.
Nhìn thấy nàng ấy không trả lời cô chỉ cười, nụ cười tựa hoa.
"Có những thứ hạnh phúc phải tự mình giành lấy, không phải đợi người khác ban cho."
"Vậy ta phải làm thế nào?"
Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu có thể trở thành nữ nhân trong tim hắn, nàng muốn thử, dù sao nàng cũng không có gì để mất.
Nhìn thấy Thái Tử Phi hạ quyết tâm, ý cười trong mắt cô càng đậm, tình yêu luôn là thế. Phụ nữ một khi đã yêu một người, họ chấp nhận mạo hiểm cho dù kết quả thế nào, thời đại nào cũng vậy cả thôi.
"Nam nhân một khi đã quen với sự hiện diện của ai đó bên mình, nhận được sự quan tâm chăm sóc mà họ nghĩ đó là điều hiển nhiên, thì họ sẽ không cảm nhận được giá trị của nó."
"Ý công tử là?"
"Mất đi rồi mới biết quý trọng, bọn họ tự cho mình cái quyền lạnh nhạt với nữ nhân. Vậy sao không để cho bọn họ nếm thử, xem nó có tư vị như thế nào?"
Như Ý rất nhanh hiểu được ý trong lời nói của cô, được rồi ván cờ này nàng sẽ đánh. Bằng không về sau cung cấm ba ngàn giai nhân, nàng lấy gì để đảm bảo vị trí của mình và Quốc nhi. Chỉ khi nàng có vị trí trong tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481700/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.