Nhìn Lý Mộc Cầm từ từ yếu đi đôi mắt nhắm lại, cùng hơi thở đứt quãng Thanh Loan run rẩy nắm lấy tay nàng ấy.
"Nương nương, không cầm được máu, cô nương ấy bị băng huyết rồi."
Bà đỡ hoảng hốt, bên dưới chăn bông máu chảy ra thấm đẫm không ngừng, nữ nhân khi sinh sợ nhất là băng huyết.
"Gọi thái y mau lên."
Giọng nàng không tự chủ mà run lên, Lý Mộc Cầm không thể cứ như vậy mà rời đi, đứa bé này nàng làm sao bảo hộ nỗi nếu không có nàng ấy.
"Đừng, đừng gọi, đừng để Lý Nhật Trung vào đây, ta không muốn gặp hắn."
Lý Mộc Cầm dùng chút hơi tàn cùng ý niệm cuối cùng mà ngăn lại trước khí nô tỳ chạy ra ngoài. Nàng không muốn kẻ đó bước vào đây, nàng muốn hắn đời này điều mãi mãi không thể quên, chỉ có như vậy Long Mộc của nàng mới có thể bình an mà trưởng thành.
"Mộc Cầm."
Nàng đua tay lấy bên dưới gối một miếng ngọc màu lam, là năm đó trước khi lên kinh Lý Nhật Trung đã tặng nó cho nàng, nàng của những năm tháng ấy đã xem nó như trân bảo, đã xem nó như một lời ước hẹn.
"Cái này tỷ... giúp ta đeo cho Long Mộc, nếu có một ngày... lỡ như... lỡ như nó làm ra chuyện gì, chỉ cần có miếng ngọc này, hy vong hắn sẽ vì ta mà lưu nó một mạng."
Thanh Loan đứng đó, nàng ấy cứ thế rời đi, một thân đầy máu, máu dính cả trên tay nàng, nàng cuối xuống ôm lấy đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481612/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.