Một ngôi chùa nằm im lìm bên sườn núi, từ nơi này có thể phóng tầm mắt nhìn một mảng trời trong xanh hùng vĩ của Hoa Lư.
Cô nhớ ngày đó trên đồi Hà Khê, gió thổi qua từng đoá hoa mận bay trắng trời theo gió đi khắp Trường Yên, chân cô bỗng nhiên dừng lại, càng lúc cô càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ vô cùng.
"Sao anh lại đưa tôi lên đây?"
Cô quay đầu hỏi Trần Trung bên cạnh, rút cuộc ông chủ trong lời anh ta nói là người thế nào, vì sao lại muốn gặp cô ở nơi này.
"Ông chủ tôi đang đợi cô trong đình bên kia."
Bước chân Trần Trung dừng lại lịch sự đưa tay chỉ về phía trước cách đó không xa, nhiệm vụ của hắn hoàng thành rồi, Trần Trung lặng lẽ rời đi.
Hà Linh chậm rãi đi về phía đình, Trong đình giữa hồ sen một người đàn ông đang xoay lưng về phía cô. Một thân tây trang lịch lãm, dáng người cao ráo, không giống một cụ già. Trần Trung cứ một tiếng ông chủ, hai tiếng ông chủ cô còn tưởng là một cụ già.
"Anh tìm tôi?"
Cô cất tiếng giọng có vài phần dịu dàng. Nghe được giọng nói người đàn ông xoay người, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau mọi thứ như ngừng lại. Cô như đang nhìn thấy người thiếu niên năm đó trong khu rừng, trái tim siết chặt, nước mắt không tự chủ mà tuôn trào.
"Long Mộc."
Cô khẽ gọi tên hắn như một thói quen, chỉ thấy người đàn ông tiến về phía cô. Hắn đưa tay lau đi những giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-yen-nhu-mong/2481531/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.