Nữ nhân khuôn mặt dễ thương, dáng người yểu điệu cọ tới cọ lui cánh tay nam nhân đang nhàn nhã chơi chờ ấy. "Cung chủ, huynh nói sẽ dạy ta cưỡi sói, tại sao lại ngồi đây chơi cờ chán ngắt thế này."
Nam nhân mặc hắc bào ngồi đối diện đã không chịu được nữa, hắn khi không bị gọi đến chỉ để ăn cẩu lương thôi hay sao?
"Cung chủuuuuuuuuuu!!!!!"
Hắc y nhân phải công nhận Lưu Cung chủ này quả thật chịu đựng rất giỏi a! Mỹ nhân quyến rũ như vậy ở bên mà vẫn có thể ung dung chơi cờ thưởng trà. Trong khi hắn chỉ nhìn thôi cũng đã ngứa ngáy ruột gan.
"Aizz, Lưu huynh đệ, ngươi mau đem nữ nhân của ngươi đi đi thôi."
Lưu Hiệu Dư vẫn tiếu tiếu phi bất tiếu nhìn bàn cờ. "Không phải là Huyền Ngọc huynh lấy cớ rút lui ván cờ thua này ư?"
"Diệp cô nương đâu phải người của bản công tử chứ! Tất nhiên không có lí do để giúp bản công tử rút lui."
"Diệp Huyền Chu, muội nói xem?"
"Muội không có giúp hắn, là huynh hứa dạy muội cưỡi sói." - Thiếu nữ xinh đẹp chu đôi môi thắm sắc nhỏ nhắn giống như một nụ đào nũng nịu.
Huyền Ngọc thực sự phát bực. Hắn không hiểu nổi, là do hắn thấy Diệp Huyền Chu không đứng đắn hay Lưu Hiệu Dư không được cho nên xuân xanh kiều mị trước mặt cũng không thể lay động?
Lưu Hiệu Dư là thân bằng hữu của hắn từ thời cả hai ngây ngốc vô tư mặc chung khố. Thế nhưng sau khi trưởng thành, mỗi người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-uyen-lac-nhat/2755771/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.