Ôm chặt nhau hồi lâu, Diêm La Tích mới thở dài một hơi: "Nàng đến đây làm gì?"
Giọng điệu không khỏi trách móc.
"Chàng nói lời này..."
Ta mân mê lòng bàn tay hắn, nhìn đi nơi khác: "Chàng đã không bỏ rơi ta, ta sao có thể bỏ rơi chàng?"
"Hầy."
Hắn không trách ta thêm nữa, chỉ khẽ thở dài, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi lo âu.
Dấu son đỏ vẫn vương trên môi hắn, khiến gương mặt thanh lãnh ấy toát lên một nét đẹp kiều diễm đầy u sầu, tựa như một dấu ấn khắc sâu, như thể người này từ lâu đã thuộc về ta rồi.
Ta áp đầu vào hõm cổ hắn, trong lòng bỗng chốc bình yên lạ thường.
Tháng năm đang tới gần, một làn gió nhẹ lướt qua màn đêm đầy sao, cuốn theo hơi nóng của mùa hạ len lỏi giữa những phiến lá sen. Diêm La Tích trông thấy ta đang ngồi bên ánh đèn nhỏ, tận dụng ánh trăng để cắm cúi viết lách, nét mặt của hắn thoáng chốc trở nên gượng gạo.
"Cái gì mà Thập Bát Phương... nàng vẫn còn viết sao?"
Nghe vậy, ta có chút ngượng ngùng đáp lại: "Ăn cơm thôi mà, có gì phải ngại."
"Bản thảo trước bị bỏ lại ở Trấn Phủ Ty, ta đang nhớ lại và viết lại lần nữa..."
Nào ngờ, hắn đột nhiên đứng sau lưng ta, đọc lớn đoạn văn trên giấy: "Thập Bát Phương nương, hơi thở gấp gáp, lười biếng nhấm nháp quả táo xanh, uể oải không muốn xuống khỏi xích đu..."
Hừ...
Nghe vậy, ta lập tức gấp sách lại.
Ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nhu-me/3651910/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.