Mười hai năm sau, khi nghĩ lại chuyện này, ta mới nhận ra câu hỏi trước lúc hắn rời đi giống như một lời mời và hẹn ước, ẩn chứa chút kỳ vọng khó nhận ra.
Chỉ là khi ấy, Diêm thiếu lang cũng không ngờ rằng, mười mấy năm sau, hắn đã trở thành người được hoàng gia trọng dụng, còn cô nương năm xưa luôn nói lý lẽ kia, lại rơi vào cảnh bần hàn, khó mà đứng dậy nổi.
Ta ngồi dưới mái hiên, ngẫm nghĩ hồi lâu. Không biết từ khi nào, ngoài trời lại đổ tuyết lớn, sân giữa im ắng không một tiếng động, tĩnh mịch giữa trời đêm.
Nhiều năm trôi qua, năm nào cũng có bão tuyết.
Cớ gì phải ôm mãi chuyện xưa cũ.
Hai muội muội đều đã rời nhà, chỉ còn lại ta đón Tết qua loa một mình.
Không có việc gì làm, ta liền hoàn thành quyển cuối của 'Thập Bát Phương', nhân lúc tuyết vừa ngừng rơi, vội vàng mang đến tiệm sách.
Đến nơi, ta phát hiện tiệm sách của hơn nửa con phố đã đóng cửa, nhiều tiệm thậm chí còn dán phong ấn, ở xa xa, có thể thấy mấy tên binh sĩ mặc giáp đang tuần tra.
Tim ta chợt thắt lại, vội quay người bỏ đi.
Không ngờ, vừa quay đầu thì đụng ngay hai tên hoạn quan.
Thấy ta có vẻ gấp gáp, hai người một trái một phải giữ chặt: "Ngươi mang gì trong tay vậy?"
Một tên nhanh như chớp rút ra bản thảo, lật qua vài trang, sắc mặt dịu lại đôi chút.
"Thì ra là sách truyện phong tình..."
Tim ta đập loạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nhu-me/3651902/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.