Vân Thư mộng bức rồi, hắn lay động hai cái mới đứng vững, trừng mắt nhìn đội ngũ đã cách xa mình cả một mét, khuôn mặt nhỏ đều nhăn thành một đoàn. 
 Vẫn là Liễu Dật đang đi từ vị trí thứ hai từ dưới lên cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại không thấy người đâu, lúc này mới chạy nhanh chen qua tới nắm tay hắn kéo lại đội ngũ. 
 “Vân Thư ngươi không cần đi loạn, người ở đây nhiều, ngươi đơn độc đi như vậy nếu bị người của Đông Nghĩa thư viện bắt cóc thì làm sao bây giờ?” 
 Vi phu tử của Đông Nghĩa thư viện đang vừa mới đi tới làm bộ làm tịch tính toán theo chân bọn họ chào hỏi, “…” Chúng ta là người đọc sách, người đọc sách, không phải là kẻ buôn người, ngươi đây là đang làm bại hoại thanh danh của thư viện chúng ta. 
 Hắn tức giận đến không muốn nói chuyện nữa, cố tình Cố Vân Thư còn tin tưởng gật gật đầu, “Ta biết, vừa rồi là ta bị đẩy ra, ta hoài nghi đây là âm mưu của Đông Nghĩa thư viện, may mắn ngươi phát hiện sớm.” 
 Vi phu tử, “…” Rõ ràng là do ngươi lùn, ngươi lùn!! 
 Liễu Dật nghe xong lại càng thêm dùng sức nắm chặt tay hắn, Liễu Duy ở trên lầu cười ha ha, thiếu chút nữa đứng không vững từ trên cửa sổ ngã xuống. 
 Thiệu Thanh Viễn thật sự nhìn không nổi nữa, bắt lấy quần áo của hắn đem hắn kéo lại vào trong. 
“Ha ha ha ha.” Liễu Duy căn bản là không thể ngừng cười, “Các ngươi có thấy sắc mặt của tên Vi phu tử kia không? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082485/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.