Dưới lầu lúc này đã thực náo nhiệt, Cố Vân Đông đi xuống nhìn nhìn, không thấy được Vân Thư cùng Liễu Dật, liền hỏi tiểu nhị kia, “Bọn người nhị thiếu gia của các ngươi đâu?” 
 “Bẩm cô nương, lúc này học sinh của hai học đường đều ở trong sương phòng khác, tỷ thí còn phải nửa canh giờ nữa mới bắt đầu. Nhị thiếu gia cùng đồng môn đang ở sương phòng thứ hai bên trái, cô nương có muốn đi qua nhìn xem?” 
 “Không cần, trước đem đồ ăn lên cho chúng ta đi, đi đường dài, mệt chết rồi.” 
 “Được rồi.” Tiểu nhị lên tiếng, lập tức xuống lầu. 
 Đám người đi rồi, Thẩm Tư Điềm mới thấp giọng nói, “Vân Đông, chúng ta thật sự không cần đi trước nhìn xem sao?” 
 Cố Vân Đông rũ mắt nghĩ nghĩ, “Trước từ từ đi, nếu là bọn họ đang chuẩn bị tỷ thí, chúng ta tới lại thành quấy rầy, ngược lại là thêm phiền toái.” 
 Nàng cảm thấy Vân Thư không phải là đứa nhỏ có tính tình xúc động, Liễu Dật kia càng giống như là một tiểu đại nhân, nếu đồng ý, vậy hẳn là… Có điểm nắm chắc đi. 
 Mà lúc này trong sương phòng thứ hai bên trái, có mười mấy củ cải nhỏ hoặc đứng hoặc ngồi, lớn nhất cũng chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, gọi là Dịch Tuấn Khôn, giờ phút này chính là vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai của Cố Vân Thư. 
“Vân Thư, ngươi là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta, nhập học cũng trễ nhất, hơn nữa bởi vì tỷ tỷ của ngươi, bọn họ khẳng định sẽ đặc biệt nhằm vào ngươi. Bất quá ngươi không cần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082481/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.