(*Áp kinh: áp chế kinh sợ) 
 Thiệu Thanh Viễn vẫn gắt gao ôm nàng như cũ, mang theo nàng cỡi ngựa trở về. 
 Bọn họ đã chạy một đoạn đường rất dài, mấy người Dương thị sợ là đã lo lắng lắm rồi. 
 Thiệu Thanh Viễn nghĩ vết thương trên tay nàng cần phải xử lý cho tốt, vì thế không khỏi tăng nhanh tốc độ. 
 Nhưng mà chờ khi bọn họ từ rất xa nhìn đến vị trí xe ngựa đỗ, sắc mặt lại nhịn không được đồng thời trầm xuống. 
 Bốn người A Miêu người ôm bụng người che tay che chân ngã trên mặt đất thống khổ rêи ɾỉ, Thẩm Tư Điềm đang đứng ở bên cạnh xe ngựa che chở cho Dương thị cùng Biển Nguyên Trí, đề phòng nhìn mấy người đối diện. 
 Trước mặt bọn họ đứng bảy người, một nam nhân trung niên ăn mặc phú quý thoạt nhìn là chủ nhân, một nam hài tử chừng mười tuổi, có hai kẻ cao lớn cưỡi ngựa nhìn hẳn là hộ về, còn có hai xa phu, một nha hoàn, phía sau bọn họ cũng có hai chiếc xe ngựa. 
 Một đám người này, chính là mấy người bọn họ lúc nãy gặp thoáng qua. 
 Thiệu Thanh Viễn rong ngựa tiến lên, bốn người A Miêu nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên, cũng bất chấp vết thương trên người, đứng lên thất tha thất thểu chạy tới, “Công tử, cô nương, chính là hắn, chính là tiểu tử kia thổi một mũi tên lên mông của Cuồng Phong. Cuồng Phong mới đột nhiên phát cuồng chạy đi. Chúng ta muốn ngăn bọn họ, nhưng đánh không lại…” 
Hắn chỉ vào tiểu nam hài ước chừng mười tuổi kia, tầm mắt Thiệu Thanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082469/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.