“Ngươi, ngươi, ngươi…” Cố Cương cầm gậy gỗ nâng cao tay lên, lại vô luận như thế nào cũng không thể đánh xuống.
Hắn cảm giác tay của mình không thể chịu nổi khống chế, trong lòng nảy lên dự cảm bất hảo.
Dần dần, đồng tử mở lớn, Cố Cương phát ra thanh âm ‘hà hà’ gian nan.
Hắn từng bước một hướng Cố Vạn Bảo đi tới, đôi mắt phảng phất như sắp nhỏ ra máu, tựa hồ như muốn nói cái gì.
Nhưng ở trong mắt Cố Vạn Bảo, bộ dáng kia của hắn rõ ràng chính là muốn gϊếŧ mình.
Thẩm thị lại so với hắn sớm hơn một bước nhìn ra điểm không thích hợp, nàng kéo kéo ống tay áo của Cố Vạn Bảo, “Hắn, có phải hay không, có phải hay không muốn đánh chết chúng ta?”
“Chúng ta chạy mau.” Cố Vạn Bảo lôi kéo nàng muốn đi.
Cố Cương tức khắc có chút nôn nóng, bàn tay khác giật giật, thế nhưng còn có thể khống chế, tức khắc một phen kéo lấy từ bên người đi qua Cố Vạn Bảo.
Cố Vạn Bảo sắc mặt biến đổi, trong cơn hoảng loạn liền thuận tay cầm cái kéo trong rổ thêu hoa, đột nhiên hướng trên người hắn đâm tới.
Máy đỏ tươi phụt ra, nhiễm hồng cả đôi tay Cố Vạn Bảo, cũng nhiễm đỏ cả quần áo của hắn
Cố Cương không thể tưởng tượng cúi đầu, nhìn cây kéo đang cắm trong ngực mình.
Cố Vạn Bảo cũng bị dọa sợ rồi, cúi đầu nhìn về phía tay mình.
Hắn, hắn, hắn gϊếŧ người, gϊếŧ gia gia của mình.
Cố Vạn Bảo đột nhiên lui ra phía sau hai bước, hắn nhìn về phía Thẩm thị, Thẩm thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082454/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.