Qua hồi lâu, Cố Vân Đông mới kéo màn xe ra. 
 Ai biết vừa mới lộ mặt, A Cẩu A Trư liền liên tục lùi lại vài bước, la lên một tiếng, “Quỷ a.” 
 Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hai người, “Kêu ai vậy.” 
 Cái trừng này của nàng, lại làm hai người càng là sợ đến mức run rẩy lợi hại. 
 Vẫn là Thiệu Thanh Viễn thực bình tĩnh, tiếng lên đánh giá một hồi, “Hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng ban đầu của ngươi.” 
 “Không có việc gì, dù sao quỷ đều chỉ có một dạng, Hồ thị cũng nhận không ra ta rốt cuộc có phải biểu tỷ hay không.” 
 Tóc rối tung xõa ra, một khuôn mặt trắng bệch, khóe mắt lỗ mũi đều chảy máu loãng, vành mắt chung quanh quầng thâm dày đặc, hơn nữa còn miệng rộng môi đỏ tươi, người nào nhìn đến đều bị dọa chết, nào lo lắng nhận ra ai hay không. 
 Nếu Hồ thị thực sự có cái can đảm này, Cố Vân Đông đều phải bội phục nàng. 
 Cố Vân Đông vừa rồi đã ở trong xe ngựa nhìn vào gương, tỏ vẻ thực vừa lòng. 
 Nàng lúc này mới nhìn về phía A Cẩu A Trư, hai người chậm rãi dựa vào nhau, như muốn sưởi ấm cho nhau vậy. 
 Thật sự, bị Cố cô nương nhìn một cái, cảm giác hồn phách đều bị bay đi rồi, thật sự sợ hãi a. 
 Cố Vân Đông lại liếc nhìn bọn họ một cái, “Đến phiên các ngươi.” 
 “Ta, chúng ta? Chúng ta phải làm gì?” 
 Cố Vân Đông từ trong xe ngựa lấy ra một số đồ vật, “Giả làm Hắc Bạch Vô Thường.” 
Không cần a, bọn họ còn muốn cách nàng xa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082429/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.