“Đại khái, là năm mươi lượng đi.”
Cố Vân Đông bi thương nghĩ, nếu là có thể, nàng cũng muốn đưa hai lượng bạc a, thật sự, nàng kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Nhưng là nàng muốn cả đời bình an a, vẫn là làm người tử tế đi.
Nhưng, năm mươi lượng bạc đã là điểm mấu chốt, không thể nhiều thêm nữa.
Rốt cuộc ở Khánh An phủ nàng cũng đã tiêu không ít tiền, phí dừng chân, phí mua giấy bút, phí ăn cơm, phí truyền thư tín, phí mua các vật dùng cần dùng, còn có… Khụ, nhưng mà tiền khám bệnh cho nương thì Tống đại phu không cần, tiểu thúc của Bạch Dương còn tặng bạc cảm tạ nàng, quan phủ cũng thưởng cho nàng a.
Hắc, một chuyến bỏ tiền này, cũng có vẻ không cần buồn lắm a.
Nghĩ như vậy, Cố Vân Đông trong lòng liền thoải mái.
Năm mươi lượng bạc cấp đi ra ngoài một chút cũng đều không đau lòng.
Nàng cân nhắc xong, vừa lúc nhìn thấy phía trước có ngã rẽ, vội quay đầu hỏi Xú Đản, “Hướng nào…”
Nói đến một nửa liền ngừng, nàng trơ mắt nhìn Xú Đản trừng thẳng đôi mắt giống như một người gỗ, cái sọt trong tay liền như vậy không hề báo động rớt xuống.
Cố Vân Đông vội quát một tiếng, bắt lấy sọt, đem nó để vào bên trong.
Xú Đản hung hăng run lên, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, chỉ chỉ con đường bên trái kia.
Sau đó, dùng sức đào đào lỗ tai, “Cố tỷ tỷ ta vừa rồi giống như là bị sét đánh vậy, không thanh tỉnh, nghe được một chuyện rất kỳ quái.”
Cố Vân Đông khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082396/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.