Người đến là một nữ nhân 25-26 tuổi, túi tóc kiểu phụ nhân, ăn mặc có chút cũ nát.
Thời điểm nàng vào cửa còn có chút khẩn trương, tả hữu nhìn nhìn, giống như sợ có người đột nhiên nhảy ra dọa nàng vậy.
Cố Vân Đông mời nàng ngồi, nàng cũng chỉ dám ngồi nửa cái ghế.
Cho đến khi nhìn thấy nhà này chỉ có hai người Cố Vân Đông cùng Dương thị, phụ nhân này mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, đối với nàng nói, “Ta, ta đã thấy người trên bức họa này.”
Nàng bóc trương thông báo tìm người kia, nhưng có thể là bởi vì quá khẩn trương, lại giấu ở trong lòng ngực, đến khi lấy ra thì trương giấy đã nhăn nheo dúm dó.
Dương thị thấy thế, tức khắc nóng giận, tiến đến liền giựt lại bức họa, đặt ở trên bàn dùng sức vuốt thẳng.
Phụ nhân kia bị động tác này của nàng làm cho hoảng sợ, đột nhiên đứng lên, “Làm, làm gì?”
Cố Vân Đông vội nói, “Tẩu tử đừng khẩn trương, nương ta chỉ là nhìn thấy bức họa tốt như vậy lại không phẳng phiu thì có chút đau lòng thôi, không có việc gì. Ngươi vừa rồi nói, ngươi đã gặp qua người trên bức họa này, ở nơi nào nhìn thấy?”
Nàng tận lực ôn hòa, giờ phút này trong lòng đã thập phần cấp bách.
Phụ nhân nghe vậy mới một lần nữa ngồi xuống, cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi nàng, “Ngươi, ngươi nói sẽ có mười lượng bạc cho ta phải không?”
“Kia, phải xem chuyện ngươi nói có phải sự thật hay không đã.”
“Đương nhiên là thật sự.”
Phụ nhân vội vàng hứa hẹn, “Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082389/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.