Tống Đức Giang thở dài một hơi, “Bởi vì Bạch Mộc Tử kia ở nhà kho, không chỉ là Bạch Mộc Tử, tất cả dược liệu mà sư phụ quý như trân bảo đều ở bên trong. Tiếc nuối chính là, chìa khóa của nhà kho, bị mất rồi.”
Cố Vân Đông, “…”
Nàng chần chờ hỏi, “Không thể tìm người, cạy ra sao?”
Tống Đức Giang cười lạnh, “Chìa khóa kia cũng không phải là chìa khóa bình thường, đừng nói cạy ra, một khi không cẩn thận thì khóa mắt đều sẽ bị hủy hoại.”
“Vậy, dùng đá hay đao kiếm đập vỡ cửa không được sao?”
Tống Đức Giang biểu tình cổ quái, “Không thể đập.”
“Vậy thì dùng tạc thế nào?”
Tống Đức Giang nổi giận, đột nhiên đứng lên chỉ vào nàng mắng to, “Tạc tạc tạc, ngươi người này như thế nào lại bạo lực hung ác không nhẫn nại như vậy? Ngươi biết cánh cửa kia làm bằng gì sao? Lúc thì muốn đập lúc lại muốn tạc?”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, vẻ mặt mộng bức, hiện tại hung ác không nhẫn nại, không phải là ngươi sao? “Không biết, không phải cửa gỗ sao?”
“Đó là cửa bằng ngọc thạch, cánh cửa làm bằng một khối ngọc thạch phi thường phi thường hoàn mỹ, một chút hư hao đều có thể muốn mạng già của sư phụ ta đấy có biết hay không? Ngươi chỉ vì một gốc cây Bạch Mộc Tử, cư nhiên muốn hủy diệt ngọc thạch môn của lão tổ tông Bạch gia truyền lại, lương tâm của ngươi đều bị chó ăn rồi, hừ.”
Tống Đức Giang chửi ầm lên, làm Dương thị sợ tới mức muốn cầm cái ấm trà bên cạnh đập vào đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082379/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.