Tống Đức Giang ho nhẹ một tiếng, lúc này mới tiến đến ngồi ở đối diện Dương thị, nói với nàng, “Đưa tay ra, để ta bắt mạch.”
Dương thị nhìn về phía Cố Vân Đông, thấy người sau gật gật đầu, nàng mới chậm rì rì thật cẩn thận vươn tay, lại vẫn mang bộ dáng có chút bất an.
Tống Đức Giang nhìn thấy như vậy như thế nào còn sẽ nhìn không ra nàng nơi nào có vấn đề, biểu tình lập tức nghiêm túc lên hai phần.
Hắn hơi hơi nhắm hai mắt, an tĩnh xem mạch.
Sau một lúc lâu lại đứng dậy, đi dến phía sau Dương thị, nhìn nhìn cái ót của nàng.
Dương thị thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên, vẫn là Cố Vân Đông đi đến bên người ôm nàng nàng mới an tĩnh lại.
Tống Đức Giang lại lặp lại hỏi mấy vấn đề, phần lớn cùng Hà đại phu lúc trước hỏi cũng không sai biệt lắm.
Bất quá cảm xúc của hắn không kịch liệt như Hà đại phu mà thôi.
Cố Vân Đông có chút thấp thỏm, “Bệnh của nương ta, có thể trị tốt sao?”
“Khó mà nói a.” Tống Đức Giang thở dài.
Tim Cố Vân Đông lập tức nảy lên, “Có vấn đề gì sao?”
“Ta nhưng thật ra có thể châm cho nàng, nhưng chỉ nhiều nhất là bảo trì trạng thái hiện tại của nàng, không cho tình huống chuyển biến xấu hơn mà thôi. Nếu muốn chữa khỏi, còn phải cần một loại dược vật ngâm ngân châm hai ngày, sau đó, một lần nữa hạ châm, mới có thể chữa khỏi được bệnh của nương ngươi.”
“Là dược gì?”
“Là một loại gọi là Bạch Mộc Tử, dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082377/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.