Cố Vân Đông dở khóc dở cười, dứt khoát ôm nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng dỗ nàng, “Đại tỷ như thế nào sẽ không cần Khả Khả đâu? Đại tỷ là mang nương đi tìm đại phu, Khả Khả cũng biết nương sinh bệnh có phải hay không?”
Tiểu cô nương đem đầu nhỏ chôn ở trong ngực của nàng, lại vẫn là khẽ gật đầu.
“Đại phu kia hiện tại ở địa phương rất xa, đại tỷ muốn nhanh nhanh mang theo nương đi, như vậy cũng có thể mau chóng mang theo nương trở về, đến lúc đó Khả Khả có thể tái kiến đại tỷ cùng nương rồi.”
“Khi đó, nương, bệnh của nương, thì tốt rồi sao?”
“Có khả năng nga, đại phu kia rất lợi hại, nếu là đại tỷ tìm được hắn, bệnh của nương hẳn là có thể tốt.”
Tiểu cô nương vẫn là gắt gao ôm cổ của nàng, thanh âm khụt khụt dần dần thu nhỏ, hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng kiên định nói, “Vậy đại tỷ đi thôi, ta ngoan, ở nhà chờ, còn, còn chiếu cố ca ca, không để cho hắn khóc.”
“Được, Khả Khả là giỏi nhất.”
Tiểu cô nương có chút thẹn thùng chôn đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vừa rồi khóc, cũng không giỏi cho lắm.”
Cố Vân Đông phun cười, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía Cố Vân Thư vẫn luôn yên lặng đi đằng sau mình không nói tiếng nào, “Đại tỷ đi rồi, ngươi chính là nam tử hán lớn nhất của nhà chúng ta, cần phải chiếu cố tốt muội muội, hảo hảo đọc sách, có chuyện không hiểu liền hỏi phu tử, nơi nào không thoải mái thì phải nói ngay cho Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082350/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.