Bốn tâm tư khác nhau, chỉ có thể cùng nhau đi vào trong vườn mai.
Cố Vân Đông còn rất thích nơi này, Bành gia này xác thật đại tài khí thô, cư nhiên xây nên một mảnh vườn mai lớn như vậy.
Về sau chờ khi nàng có tiền, nàng cũng sẽ làm một cái rừng mai rừng trúc rừng đào gì đó, khẳng định thực thích ý.
Diêu thị ở phía sau nàng thì chút tâm tình ngắm hoa cũng không có, khóe mắt dư quang liếc đến Cố Tiên Nhi, trong lòng nhịn không được tức giận, thật là đồ vô dụng.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy đại nha hoàn Trân Châu bên người mình vội vã đi tới, sắc mặt không quá đẹp.
Diêu thị dừng bước chân, Trân Châu tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nghe Cố cô nương tới, một hai phải lại đây, bọn nô tỳ ngăn không được.”
Diệu thị sắc mặt đột nhiên khó coi lên, “Không phải nói sáng sớm nay hắn đã ra cửa rồi sao?”
“Vừa trở về.” Trân Châu đè thấp thanh âm vài phần, “Thời điểm vị Cố cô nương kia lại đây, vừa lúc bị một gã sai vặt trong viện của thiếu gia nhìn thấy, thiếu gia vừa trở về đã được hắn bẩm báo, liền trực tiếp hướng đến bên này, ngay cả đi thay đồ cũng không đi.”
Diêu thị sắc mặt nặng nề hướng Cố Vân Đông bên kia nhìn thoáng qua, gia đối với nàng, quả nhiên không giống nhau.
Nàng âm thầm hít sâu một hơi, bài trừ cười với Cố Vân Đông nói, “Vân Đông muội muội, gia nhà ta lại đây, ta đi nói mấy câu, lập tức liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082333/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.