Không chỉ có Đổng Tú Lan nhìn chằm chằm hắn, những người khác trong viện thấy hắn ăn mặc một thân quần áo mới tinh đi ra, cũng không khỏi ngẩn người.
Thiệu Thanh Viễn ngày thường vẫn hay mặc y phục xám xịt còn đặc biệt cũ nát, hiện giờ lại mặc một thân đồ mới như vậy, thế nhưng ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy tuấn lãng cao quý lên nhiều phần, so với Liễu Duy ở huyện thành cũng không thua kém chút nào.
Khi Cố Vân Đông vào cửa, nhìn thấy chính là một màn này, lập tức ánh mắt sáng lên.
Quả nhiên là người đẹp vì lụa, Thiệu Thanh Viễn thật là đẹp trai a, lúc trước hắn quả thật là tự mình đạp đổ bộ dáng này mà.
Nhưng thực mau, tầm mắt Cố Vân Đông lại rơi trên đầu hươu bào đang nằm trên mặt đất kia, mày nhướn lên.
“Ngươi tối hôm qua vào núi sao?”
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên nghĩ đến lời nói trước đó của nàng, cho rằng nàng sinh khí, lập tức giải thích nói, “Ta hoàn toàn không đi vào sâu trong núi, không có gặp nguy hiểm.”
Cố Vân Đông nhấp nhấp môi, thấp giọng nói thầm, “Đi trong đêm, chưa nói đến trong núi sâu nguy hiểm, lại nói trời lạnh như vậy, muốn săn bắn gì đấy không đi ban ngày được sao?”
“Được, lần sau ta không đi buổi tối nữa.”
Cố Vân Đông, “…” Nàng chỉ nói thầm có hai câu mà thôi, cũng đâu có ra lệnh cho hắn chứ, lỗ tai này của hắn cũng rất thính.
Nàng ho nhẹ một tiếng, lại nhìn hắn một cái, “Quần áo còn rất vừa người.” Nói xong liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082309/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.