Thiệu Thanh Viễn làm xong hết thảy mới thu tay lại, Tần Văn Tranh ở một bên hô hấp không khỏi thả chậm.
Hảo, thật tốt quá.
Hắn lập tức liền muốn động tay thử làm một lần, Cố Vân Đông thấy thời gian không còn sớm, vội ngăn cản hắn, “Tần phu tử, ăn trưa trước đã, ăn xong rồi ngươi thử cũng không muộn, bằng không đợi ngươi làm xong, mọi người đều đói bụng hết rồi.”
Tần Văn Tranh đột nhiên hoàn hồn, có chút lưu luyến không rời rời đi hậu viện.
Cơm trưa vẫn là ăn ở nhà Từng gia, nội thất nhà mới tuy rằng đã dọn vào, nhưng vẫn còn phải để vài ngày nữa mới ở được.
Thời điểm Tần Văn Tranh ăn cơm đột nhiện nhớ tới chuyện mình còn muốn thu đệ tử, nhân cơ hội này hỏi Cố Vân Thư muốn hay không đi học đường.
Không nghĩ tới tiểu gia hỏa này lại lắc đầu, “Nhà ta nghèo, ngươi nếu không cần quà nhập học, ta đây, ta đây đi một chút.”
Hắn đi theo Tần An Bình ở chung sáng nay, rốt cuộc đã biết thân phận của Tần Văn Tranh.
Tần Văn Tranh thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình cấp sặc, ngươi còn rất miễn cưỡng nha.
Ai biết Cố Vân Khả ở một bên nghe vậy, cũng đi theo gật gật đầu, “Nhà ta nghèo, quá nghèo.”
Những người khác ở đây đều yên lặng cúi đầu, khả năng lý giải của mọi người về giàu nghèo không quá giống nhau chăng? Tần An Bình càng là nghiêng đầu, nhìn thoáng qua kẹo trong tay, con nhà nghèo có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra kẹo vị cam đẹp như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082292/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.