Cố Vân Đông bị ánh mắt này của hắn nhìn chằm chằm đến lông tơ cũng đều dựng lên, có loại ảo giác chính mình giờ phút này đang tỏa ánh hào quang lấp la lấp lánh.
Nàng bình ổn tâm thần, mới nói, “Phu tử?”
Tần Văn Tranh lại một lần nữa ngồi xuống, một tay múc một muỗng đầy đường, rồi đưa toàn bộ vào trong miệng, ngay sau đó nhắm mắt lại, tinh tế nhấm nháp.
Cố Vân Đông, “…” Không cần làm cái vẻ mặt như hút cần vậy chứ?? Khi Tần Văn Tranh lần nữa mở mắt ra, đã bình tĩnh không ít, nhưng ánh mặt lại như cũ là cực nóng mừng như điên.
Hắn hơi hơi hít một hơi, “Cố cô nương, này thật là ngươi điều chế sao?”
“Đúng vậy.”
“Hảo, hảo a, ngươi chính là vì quốc gia của chúng ta làm ra cống hiến thật lớn.”
Vì quốc gia làm ra cống hiến?? Không không không.
Cố Vân Đông cười nói, “Phu tử đừng tâng bốc ta lên quá như thế, ta chỉ là một nữ tử nông gia bình thường mà thôi, đường này của ta cũng chỉ muốn đem đi bán lấy tiền, nhưng lại gánh không nổi gánh nặng như vậy.”
Tần phu tử khóe miệng run rẩy một chút, nàng như thế nào mà một chút cũng không hưng phấn thế?
“Chính là Cố cô nương, ngươi nên biết nếu đem phối phương hiến cho triều đình, ngươi sẽ nhận được phần thưởng so với bạc còn đáng giá quan trọng hơn.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, “Có lẽ ngươi nói đúng, ta có thể có được danh dự, được bề trên khích lệ, được thưởng một chút bạc, thậm chí còn được ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082286/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.