Từng sợi tóc dài như tơ rũ xuống, tiếng nói thanh thúy vang vang.
Hiện trường, yên tĩnh như chết, tất cả mọi người phảng phất như bị điểm huyệt, trừng mắt không nhúc nhích nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, phu tử Đông Nghĩa thư viện mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hung hăng hất hất đầu, ngón tay chỉ vào Cố Vân Đông, “Ngươi, ngươi là nữ tử?”
“Như thế nào, chẳng lẽ mắt đã mù rồi, ngay cả tròng mắt cũng không có đúng không?”
Học sinh phía sau phu tử nhịn không được kêu lên sợ hãi, “Đã là nữ tử vì sao lại nữ giả nam trang?”
“Ta cao hứng, ta vui, các ngươi quản được sao, quản cái rắm!!” Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái, hừ lạnh nói.
Phu tử thiếu chút nữa bị tức giận đến ngã ngửa, cả khuôn mặt đều ửng đỏ, “Không ra thể thống gì, quả thực là không ra thể thống gì, không chỉ nữ giả nam trang còn ăn nói thô tục hết lần này đến lần khác, quả thực là làm nhục văn nhã.”
“Văn nhả cái quỷ nga.” Cố Vân Đông tiến lên hai bước, tới gần phu tử kia, cười lạnh hai tiếng.
“Ngươi đường đường là tiên sinh của Đông Nghĩa thư viện, không lo dạy học và giáo dục, ngược lại mang theo học sinh của mình tới đây hùng hổ dọa người như thế nào lại không nói là làm nhục văn nhã?”
“Ngươi một bên thì nói không cùng phụ nhân chấp nhặt, một bên lại làm trò trước mặt người khác phát ngôn ác ý muốn làm bại hoại thanh danh người khác, lúc dó sao không nói như thế nào là làm văn nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082282/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.