Cố Vân Đông nói xong vội vàng xoay người đi ra ngoài, nhưng ra tới cửa, xe ngựa Liễu Duy đã chạy xa.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, “Ta đuổi theo.”
Hắn vừa nói xong liền hướng phía sau xe ngựa chạy đi.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, vừa định xoay người, bỗng nhiên thấy một đạo thân ảnh ở cửa nhà nàng đang nhìn vào trong, thấy nàng nhìn qua, vội xoay người liền đi.
Cố Vân Đông ngồi xổm xuống nhặt một hòn đá nhỏ, nhắm ngay hắn ‘bang’ ném qua.
Người nọ đầu bị trúng đá, tức khắc ngừng lại.
Cố Vân Đông hướng hắn đi đến, “Nhìn thấy ta liền chạy, như thế nào, lại làm chuyện gì trái với lương tâm hay sao? Ở bên ngoài nhà ta lén la lén lút, chẳng lẽ lại theo dõi nhà ta?”
“Đương nhiên không phải.” Thung Tử đột nhiên xoay người, vội vàng phủ nhận.
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Cố Vân Đông, ngón tay của hắn đã sớm tốt lại bắt đầu có cảm giác ẩn ẩn đau.
Thung Tử nhịn không được lùi về sau một bước nhỏ, “Ta, ta chính là thời điểm buổi trưa về nha, nghe muội muội ta nói cha mẹ tới đây ăn tiệc, liền, liền tò mò lại đây nhìn xem.”
Thung Tử là thật không biết cha mẹ hắn thế những sẽ cùng Cố Vân Đông có lui tới, hắn bình thường không quen nhìn tính tình yếu đuối nhát gan kia của cha mẹ, cho nên quan hệ liền rất cứng đờ, những việc này cũng sẽ không nói.
Còn nữa hắn cũng có một đoạn thời gian không ở nhà, từ sau khi cùng Hồ Lượng hoàn toàn tuyệt giao, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082269/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.