“Cố nha đầu Cố nha đâu, ngươi như thế nào lâu như vậy? Rốt cuộc ngươi có nghĩ được biện pháp gì không?” Liễu Duy phảng phất cũng chưa nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, vừa đến liền muốn duỗi tay kéo Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn chặn hắn lại, “Nói chuyện thì dùng lời mà nói, không nên động thủ động cước.”
Liễu Duy lúc này mới phản ứng lại đây, vội thu tay trở về, nhưng thần sắc trên mặt vẫn là nôn nóng đến không được, “Cố nha đầu, thế nào?”
Cố Vân Đông không để ý tới hắn, vẫn là hướng hậu viện đi đến, bên này tùy thời đều có người lại đây.
Chờ đến khi tới hậu viện, Cố Vân Đông mới đưa cái bình trong tay cho Liễu Duy.
Người sau sửng sốt, “Thứ gì?”
“Ngươi nhìn xem chẳng phải là biết rồi sao?”
Liễu Duy chỉ có thể cố gắng thu lại sự nôn nóng của mình, mở cái nắp bình ra.
Sau đó, liền thấy dưới ánh nắng chiếu xuống, một mảnh màu trắng trong bình có vẻ phá lệ chói mắt.
Liễu Duy chớp chớp mắt, “Đây là… cái gì?” Hắn có loại suy đoán không chân thật, thậm chí vì cái loại suy đoán không có khả năng này mà trở nên ẩn ẩn có chút hưng phấn lên.
“Ngươi có thể nếm một chút thử xem.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm.
Liễu Duy vội duỗi tay vào bình, nhưng miệng bình quá nhỏ, tay hắn lại quá lớn, duỗi vô nửa ngày cũng không duỗi xuống được.
Cố Vân Đông mắt trợn trắng, “Ngươi có thể lấy một ngón tay chấm….”
Lời còn chưa nói xong đâu, liền thấy hắn một tay cầm bình, một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082266/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.