Liễu Duy vẻ mặt mê man, “Phương tẩu tử? Ai vậy?”
“Chính là hai mẹ con lúc trước mang ngươi tới Vĩnh Phúc thôn.” Cố Vân Đông nói, người này trí nhớ thật đúng là đủ kém.
Liễu Duy đột nhiên phản ứng lại đây, “Là các nàng a, vậy để các nàng đến đây gặp.”
Đổng Tú Lan liền có chút khó xử, do dự một lát mới nói, “Các nàng nói các nàng không dám.”
Cho nên mới đi Từng gia, ở Từng gia chờ Liễu thiếu gia a.
Liễu Duy nhíu mày, “Không dám, không dám cái gì? Không dám thấy ta sao?”
“Là không dám thấy ta!” Thiệu Thanh Viễn nói.
Liễu Duy chớp chớp mắt, “Vì cái gì…” Nói đến một nửa liền nghĩ tới, “Nga nga nga, ta đã biết, các nàng lúc trước hình như có nói ngươi là sói con, thực đáng sợ.”
Cố Vân Đông hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu.
Thiệu Thanh Viễn thoáng nhìn động tác nhỏ của nàng, khóe miệng nhịn không được giơ lên, tâm tình cực kì suиɠ sướиɠ.
Liễu Duy lại bị trừng đến không thể hiểu được, ủy khuất hề hề nói, “Ta cũng chưa nói cái gì a, bất quá như thế nào các nàng lại gọi ngươi là sói con thế? Ta cũng không cảm thấy ngươi thực đáng sợ a. Ai nha, quên mất, ta còn đang vội đi, nếu các nàng không dám tới, vậy thì khỏi gặp.”
Cố Vân Đông muốn cười, mẹ con Phương thị ở chân núi lui lui tới tới bao nhiêu lần? Lúc trước bị Chu thị mang về nhà, giờ vừa nghe Thiệu Thanh Viễn bọn họ đã trở lại, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082241/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.