Cố Vân Đông chạy đến phòng của mình, thực mau lại đi ra, trong tay cầm theo một cây nỏ. 
“Cái này cho ngươi mượn dùng.” Nàng nói, “Bất quá đánh xong lão hổ nhận được ngân lượng, phải cho ta một thành. Không phải ta chiếm tiện nghi a, đồ của ta chính là thứ tốt, ngươi đã gặp qua, uy lực rất lớn, có thể đảm bảo mệnh cho ngươi. 
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu nhìn nỏ tiễn trong tay, hơi rũ con ngươi phảng phất đang có ánh sáng hiện lên. 
Ngón tay hắn hơi hơi nắm chặt, một lát sau mới ngẩng đầu, “Cho ngươi hai thành.” 
Con ngươi Cố Vân Đông tỏa sáng, người này quá quen tay. 
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới bước đi, chỉ là tấm lưng kia vô cớ làm cho người ta cảm thấy càng thêm cao lớn. 
Cố Vân Đông lúc này mới dọn dẹp một chút căn bếp sau đó đi ngủ. 
Sáng sớm ngày kế, toàn bộ Vĩnh Phúc thôn lại trở nên ầm ĩ lên, lúc này đúng là nông nhàn, hơn phân nửa người đều ở bên ngoài không có việc gì nhàn nhã tán gẫu. 
Vì thế, liền thấy được một chiếc xe ngựa hoa lệ đang chạy nhanh lại đây từ sáng sớm 
Người ở cửa thôn đều ‘ba’ một chút đứng lên, “Đây là làm sao vậy? Hôm qua Cố gia mua xe ngựa, hôm nay lại là ai mua?” 
Vừa dứt lời, liền nghe được gã sau vặt đang đánh xe hỏi, “Đại ca, nhà Thiệu Thanh Viễn đi như thế nào?” 
“Thiệu Thanh Viễn? Ai nha? Thôn chúng ta không có người này a, các ngươi có phải hay không tìm lầm rồi?” 
Gã sai vặt kia vẻ mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082221/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.