Cố Vân Đông trong nháy mắt cư nhiên có chút chột dạ, chỉ là thực mau điều chỉnh tốt, nói, “Không phải cấp cho Vân Thư, là cho cha ta, thời điểm mua vải đều tính cho cả nhà, hiện tại mới nhớ tới, cha ta không ở đây…” 
Đổng Tú Lan sợ nàng thương tâm khổ sở, vội nói, “Các ngươi khẳng định sẽ thực mau liền đoàn tụ, ngươi còn mua nhiều vải thế này sao? Ngươi nếu là tin tưởng được tay nghề của thẩm đây, thẩm giúp ngươi làm mỗi người một bộ.” 
“Thẩm thật tốt.” Cố Vân Đông cười nói, “Thẩm thêu thùa giỏi, làm được xiêm y khẳng định không nói chơi, bất quá chuyện này phải nói cho tốt, phải trả tiền công, không thể chiếm tiện nghi của thẩm.” 
“Này sao lại gọi là chiếm tiện nghi? Ngươi xem sau khi ngươi tới, nhà chúng ta mấy người đều được ăn nhiều thứ tốt, ngươi đi huyện thành một chuyến trở về còn cho bọn Nguyệt nhi đường hồ lô ăn, trong lòng thẩm không biết có bao nhiêu cảm kích đâu, chỉ là làm mấy bộ xiêm y cũng không phải công phu gì, cứ như vậy đi.” 
Nói xong, Đổng Tú Lan không đợi nàng cự tuyệt liền đi ra ngoài. 
Cố Vân Đông bật cười lắc đầu, cũng không cưỡng cầu. 
Nàng thoáng sửa sang lại đồ vật một chút, liền đi phòng bếp xử lí hai con gà rừng. 
Đã nói lúc trước là làm cho Thiệu Thanh Viễn một con gà hấp muối, một con gà cay. 
Hai con gà đều đã được Đổng Tú Lan xử lí tốt, Cố Vân Đông động thủ chế biến mau hơn nhiều. 
Trừ bỏ hai con gà rừng, nàng còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082219/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.