Cố Vân Đông vội đỡ lấy thành xe ngồi ổn, ngước mắt nhìn về phía cái người bị ném ra ngoài. 
Người nọ một thân chật vật, ngửa người dưới máu chảy đầm đìa, trên mặt sưng đỏ rất rợn người. 
Ân? Thấy thế nào lại có điểm quen mắt a? Nàng hẳn là ở nơi nào gặp qua hắn rồi? Nàng không nhớ, nhưng Phùng Đại Năng lại nhận ra, lập tức cả kinh, “Này không phải là Hồ Lượng sao? Hắn như thế nào lại ở chỗ này, còn bị người Bành phủ đánh thành cái dạng này? Vân Đông, chúng ta muốn hay không…” 
Phùng Đại Năng là muốn hỏi có thể hay không hỗ trợ Hồ Lượng, tuy rằng đây là cái tên du thủ du thực rất nhiều người ghét, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, thấy bộ dáng hắn như hiện tại còn khoanh tay đứng nhìn thì lại có chút không thể nào nói nổi. 
Ai biết lời hắn còn chưa nói xong, Hồ Lượng đang bị đánh đến nửa sống nửa chết bên kia lại đối với Bành phủ kia vừa khóc vừa gào lên, “Ta không có nói dối, ta thật sự tới tìm Bành thiếu gia, ai u ai u, Cố Vân Đông kia muốn hại Bành thiếu gia, nàng nói cho khắp mọi người trong thôn chúng ta rằng Bành thiếu gia trộm đồ vật của nàng, còn nói chính mình có chỗ dựa, muốn chỉnh chết Bành thiếu gia a.” 
Hồ Lượng cũng không biết sự tình tại sao lại biến thành cái dạng này, hắn vừa mới tỉnh liền ở bên trong Bành phủ. Mới vừa tính toán tìm Bành thiếu gia, đã bị người ta bắt được, nói hắn là đạo chính xâm nhập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082215/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.