Thung Tử một quyền hung hăng đánh vào trên mặt hắn, đôi mắt sung huyết, ánh mắt căm ghét, “Hồ Lượng, ngươi muốn đi tìm chết thì đi đi, từ nay về sau chúng ta không phải là huynh đệ, coi như lòng tốt của ta quăng cho chó ăn.”
Hắn không để ý Hồ Lượng nữa, xoay người liền đi.
Hồ Lượng cười nhạo một tiếng, “Tưởng ta hiếm lạ chắc? Nếu không phải muốn tìm chân sai vặt cho ta, ta còn không muốn mang theo ngươi đi chơi đâu, đồ túng hóa.”
Hằn sờ soạng mặt mình một chút, ‘xuy’ một tiếng.
Mẹ nó, vừa rồi hắn nên đánh trả, tiểu tử này lá gan cũng lớn thật, dám đánh cả hắn. Chờ đến khi trở về thôn, hắn sẽ làm cho Thung Tử đẹp mặt.
Thiệu Thanh Viễn tuy rằng không nghe được hoàn chỉnh, nhưng cũng biết Hồ Lượng là tới tìm phiền toái cho Cố Vân Đông.
Người này đã ăn giáo huấn rồi mà còn chưa từ bỏ ý định, thật giống như thuốc cao bôi trên da chó, như vậy phải để hắn một lần nữa nếm thử hương vị bị giáo huấn.
Thiệu Thanh Viễn từ phía sau hắn lóe ra, một chưởng liền đem người đánh đến hôn mê.
Ngay sau đó một lần nữa đi đến cửa sau của Bành phủ, chờ một lát, trong nháy mắt khi người gác cổng bị người khác kêu đi nói chuyện, liền khiêng Hồ Lượng tiến vào.
Hắn trực tiếp đem người ném vào mặt sau của cây đại thụ trong Cảnh lan uyển, ngay sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi Bành phủ.
Liễu Duy còn ở ngõ nhỏ chờ hắn, thấy hắn lại đây, vội xốc mành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082213/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.