Thiệu Thanh Viễn trực tiếp nói với xa phu, “Đi huyện thành.” 
“Như thế nào lại đi huyện thành? Đi Vĩnh Phúc thôn của các ngươi a, ta tới tìm ngươi chính là muốn cho ngươi dẫn ta vào núi săn thú. Ta cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi dẫn ta đi đánh hươu bào thế nào?” Liễu Duy hứng thú bừng bừng, liền muốn kêu xa phu quay đầu. 
Thiệu Thanh Viễn lại bình tĩnh nhìn hắn, lặp lại một lần, “Đi huyện thành.” Có cầu với hắn phải nghe hắn, bằng không hắn liền đá hắn đi xuống, trực tiếp cướp xe. 
Liễu Duy bị hắn nhìn chằm chằm đến run run, cười gượng một tiếng, “Nghe ngươi nghe ngươi, xem ra ngươi đi huyện thành cũng là có việc gấp, ta là người thích giúp đỡ mọi người, ta sẽ đưa ngươi đi. Nhưng ta phải nói trước a, chờ sự tình của ngươi xong xuôi, ta muốn ngươi mang ta đi đánh hươu bào. Ngày hôm qua ta đã tới thôn của các ngươi, vốn là muốn tìm ngươi, nhưng chưa kịp gặp thì có việc phải về trước.” 
Liễu Duy nhận thức Thiệu Thanh Viễn, là bởi vì lần trước con lợn Thiệu Thanh Viễn bắt được, chính là bán cho hắn. Người này ra tay hào phóng, trực tiếp cho năm mươi lượng bạc. 
Lợn rừng kia chính là con vật to lớn và hung dữ, Liễu Duy lúc ấy rất bội phục Thanh Viễn, sau khi nhận được tiền, thừa dịp hắn không chú ý đã đi rồi, hắn cũng chưa kịp tới hỏi địa chỉ của hắn cùng tên họ. 
Lần này hắn muốn săn một hươu bào để tặng người khác, có tác dụng rất lớn. Lúc ấy lập tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082201/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.