Cố Vân Đông nghe xong lời giải thích của Thiệu Thanh Viễn, đối với suy đoán lung tung của mình lúc trước cảm thấy có chút hổ thẹn.
Ai, người ta chỉ là khổ nhiều năm như vậy, muốn ăn chút đồ ngon, xem ngươi nghĩ xấu về người ta như vậy đây, thật là xấu xa mà!
Nhiều thêm một người thì cũng chỉ là thêm chút đồ ăn, cũng không phải sự tình lớn lao gì, rốt cuộc người ta giúp nàng nhiều như vậy chỉ là muốn thỏa mãn bản ước muốn ăn ngon mà thôi.
Cố Vân Đông một bên phỉ nhổ chính mình một bên trở về phòng, cửa vừa đóng lại, Thiệu Thanh Viễn liền ngồi lên nóc nhà của nhà mình, nhìn phương hướng phòng nàng cách đó không xa.
Là hắn nóng vội, nàng so với hắn tưởng tượng còn phòng bị rất cao. Hẳn là do trên đường chạy nạn gặp không ít chuyện, hiện giờ đối với người khác cũng không phải thực tín nhiệm, đặc biệt là người không cần bất luận cái gì hồi báo, nàng có sự đề phòng vượt mức bình thường.
Rõ ràng là lúc trước hắn còn nghe được nàng không cho phép Ngưu Đản gọi hắn là sói con.
Thiệu Thanh Viễn nhíu nhíu mày, từ trên nóc nhà đi xuống.
Cố Vân Đông lại ở hoàn cảnh thay đổi này ngủ đến thư thái không ít, Đổng Tú Lan đã dọn dẹp phòng cho các nàng ở phi thường sạch sẽ, cũng không giống như mẹ con Phương thị mặc kệ các nàng, làm cho người ta cảm giác thực ấm áp.
Nhưng mà đến nửa đêm, nàng lại bị một đạo tiếng khóc khẽ đánh thức.
Cố Vân Đông đột nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082195/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.