Cố Vân Đông ngẩn người, khi mở cửa, một cái thân ảnh nho nhỏ giống như đạn pháo vọt tiến vào.
“Vân Thư Vân Thư, ta tới rồi.”
Cố Vân Đông tập trung nhìn lại, đây không phải là tiểu tôn tử Ngưu Đản của Trần Lương sao? Ngưu Đản chạy vào nhà không thấy được người, xoay người lại chạy trở về, “Vân Đông tỷ tỷ, Vân Thư ở đâu rồi?”
“Hắn đi đến cách vách.”
“Vậy ta đây đi tìm hắn.” Ngưu Đản nói xong liền chạy, nhưng khi một chân vừa bước ra đến cửa, lại vội vàng dừng lại.
Dường như là nghĩ đến cái gì, chậm rì rì quay đầu lại, nhìn nàng thật cẩn thận hỏi, “Cách vách… là nhà sói con kia sao?”
Cố Vân Đông cảm thấy, cần phải giáo dục lại cho trẻ nhỏ, đặc biệt đứa bé này còn cùng tiểu đệ nhà mình thân cận, cho nên nàng sửa lại lời nói, “Hắn gọi là Thiệu Thanh Viễn, không phải gọi là sói con. Ngưu Đản, ngươi có thể gọi hắn là Thiệu đại ca hoặc là Thiệu Thanh Viễn.”
“Chính là…” Mọi người đều gọi như vậy a.
“A Thư đã gọi hắn là Thiệu đại ca.”
Ngưu Đản lập tức sửa miệng, “Vậy ta đây cũng gọi Thiệu đại ca.”
“Thật ngoan.”
“Vậy, vậy cách vách là nhà của Thiệu đại ca sao? Ta, ta không dám đi.” Ngưu Đản ủy ủy khuất khuất nói.
Cố Vân Đông nhún nhún vai, “Trong chốc lát a Thư liền trở lại.”
“Ta đây ở nhà chờ hắn.” Ngưu Đản lộn trở lại, đi thẳng đến phòng bếp. Vừa rồi hắn đã ngửi được, hương vị phòng bếp thật là thơm quá a, không biết là đồ vật gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082193/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.