Chỉ là ngay sau đó, nàng mở to hai mắt nhìn, nỏ tiễn đột nhiên chếch nhẹ, ‘hưu’ một tiếng, mũi tên cuối cùng bị đính trên thân cây.
Cố Vân Đông lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngước mắt đón nhận đôi mắt của nam nhân đang ngồi xổm trên cây.
“Như thế nào là ngươi?” Nếu không phải là nàng phản ứng mau, vừa rồi mũi tên kia hẳn là phải bắn thủng đầu hắn rồi. “Ngươi như thế nào lại không phát ra tiếng vậy, thiếu chút nữa ngộ thương ngươi rồi.”
Tầm mắt Thiệu Thanh Viễn dừng lại ở trên nỏ tiễn của nàng, thực mau lại thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía khuôn mặt thiếu nữ.
Hắn cái gì cũng chưa nói, Cố Vân Đông nhướn mày, “Ngày hôm qua khi đệ đệ ta trở về, đã nói là ngươi cứu hắn, không làm cho người khác khi dễ hắn, đa tạ.”
Thiệu Thanh Viễn vẫn như cũ không nói chuyện, ngồi xổm trên cây không nhúc nhích.
Cố Vân Đông lần này thật sự là có chút lý giải được vì sao người khác nói hắn là sói con, ánh mắt của người này, thật sự là giống như lang sói, mang theo quang mang.
Phảng phất như ngươi ở trong mắt hắn, giống như một con mồi không tìm được chỗ trốn.
Hắn không nói chuyện, Cố Vân Đông cũng sẽ không cố ý bắt chuyện, gật đầu chào hắn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Vừa rồi đã trì hoãn, con thỏ kia cũng đã tìm không thấy.
Cho đến khi thân ảnh Cố Vân Đông dần dần đi xa, Thiệu Thanh Viễn mới từ trên cây nhảy xuống.
Cố Vân Đông đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082172/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.